Trời cao vạn dặm không mây, trong xanh thanh lam giống như mặt biển phản chiếu, vài đàn hoa điểu bay qua tăng thêm một chút tô điểm.
Ngũ Lộ thành phồn hoa náo nhiệt, năm đầu quan đạo hội tụ biến thành nhỏ nơi biên thùy này thành một đại đô thị đông đúc.
Trên quan đạo xe ngựa nườm nượp, các đội ngũ thương nhân to nhỏ không đều, thỉnh thoảng còn thấy được thương nhân dị vực tóc vàng mắt xanh, tăng nhân tây tạng kết đội qua lại, đủ kiểu nhiều loại hình dáng du hiệp hoặc kết bạn, hoặc riêng lẻ tiến lên, tất cả đều có chung một đích đến, là Ngũ Lộ thành.
Khí tức hồng trần cực kỳ nồng đậm!
Lâm Thanh hai tay gối đầu nằm ngửa sau môt chiếc xe bò chở rơm hai mắt nhìn trời, khuôn mặt tuấn tú yêu dị sau khi sử dụng Hoán Diện Nội Cốt đã biến thành một công tử ca phong lưu phóng khoáng.
Xe bò lọc cọc chạy trên quan lộ, thỉnh thoảng vấp đá nảy lên, nhưng Lâm Thanh lại như không chịu bao nhiêu ảnh hưởng, hắn mở mắt nhìn trời, cọng cỏ trong miệng ngoe nguẩy theo nhịp dân ca ngâm nga.
"Lâm tiểu ca, nhìn cậu chắc là con cái nhà giàu, sao lại đến Ngũ Lộ thành tận biên giới xa xôi thế này? Chắc là trốn nhà đi ra hả?" lão hán đánh xe cười hỏi, giọng nói hơi khàn nhưng chất phác.
"Haha, đúng vậy, trong nhà quá nhàm chán, thiên hạ này rộng lớn như vậy, chẳng phải nên đi kiến thức một hồi sao!" Lâm Thanh cười trả lời.
Lão hán "haha" hai tiếng nói:
"Người trẻ tuổi phải có nhiệt huyết như vậy, lão Trương ta lúc còn trẻ cũng từng thử xông pha một hồi đến Trường An, đáng tiếc tài cán không đủ, chỉ có thể quay lại Ngũ Lộ thành này kiếm ăn."
"Trương bá, Trường An phong cảnh thế nào? Ngài đi qua rồi, có thể miêu tả một hồi được không?" Lâm Thanh hứng thú hỏi.
"Đương nhiên, năm đó lão Trương ta mới 14 tuổi, ở quanh vùng cũng là nam nhân có tiếng, ta cảm thấy bản thân trâu bò như vậy, ở lại thôn nhỏ chẳng có chút tương lai nào, vì thế theo thương đoàn đến Trường An.
Nơi đó vô cùng rộng lớn, tường thành cao hơn 10 trượng, người ra người vào không thấy điểm cuối, trên tường thành lúc nào cũng có binh lính tuần tra, nhà cửa cũng cao 7 - 8 trượng, lão Trương ta sống hơn 6 năm tại đó nhưng cũng chưa đi hết thành đông, chứ đừng nói là thành bắc còn phồn hoa gấp bội!
Ở đó chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra, chứ không có gì là không có hết!
Chậc chậc, nhất là là nữ tử ở đó, người người đều xinh đẹp, ngay cả hoa khôi trong thôn của ta đến đó cũng chỉ thuộc hàng trung thấp, thật sự là xứng danh Thiên Đô!" lão hán nói đến nước bọt văng tung tóe, trong giọng nói tràn đầy cảm khái cùng hồi tưởng.
"Ào, đáng tiếc lão Trương ta tài cán không đủ, nếu không cũng không cần về lại nơi này sịn hoạt qua ngày, nhưng chỉ càn chút bản lãnh học được ở đó cũng đủ ta cưới vợ sinh con không lo cơm áo rồi!"
"Thật sự như vậy sao? Nếu thế ta không thể không đến một lần!"
Lâm Thanh cùng Trương lão hán tán ngẫu, thổi đến bụi đất mù mịt.
…
"Tiểu ca cẩn thận, ta đi trước đây!" Trương lão hán vẫy vẫy tay với Lâm Thánh nói, Lâm Thanh nâng tay đáp lại.
Ngũ Lộ thành so với trong tưởng tượng của hắn còn phồn hoa hơn rất nhiều, người qua đường như dòng lũ chen chúc, hai bên đường có đủ loại hàng quán ra sức hô hào mới gọi.
Mấy tên nhóc con mặc yếm chạy lung tung chơi đùa, công tử ca dẫn theo chó săn trêu đùa cô gái xinh đẹp, một tên tửu quỷ say khướt bị vợ xách tay kéo khỏi quán rượu, một đám lưu manh vênh mặt muốn chặn đường một thiếu nữ nhưng bị hộ vệ của nàng đánh cho răng rơi đầy đất, thỉnh thoảng lại có xe ngựa chạy qua nhấc lên một mảnh náo nhiệt,...
"Thật sự là, vừa phồn hoa, vừa hỗn loạn!" Lâm Thanh cảm khái.
Mặt trời nhô cao gần đỉnh, lúc này đã gần giữa trưa, Lâm Thanh tùy tiện tìm một tửu lâu gọi bữa ăn ngồi cạnh cửa sổ vừa lấp đầy bụng vừa chú ý nghe ngóng tin tức.
…
Tửu lâu nhộn nhịp không thiếu nhân khí, đủ loại người tán dóc nói chuyện trời nam đất bắc, nhưng đa số chỉ là nhưng mẩu chuyện nửa thật nửa giả thông tin thật sự hữu dụng không nhiều.
Lâm Thanh lợi dụng thính giác nhạy bén nghe được đủ thứ chuyện thiên kỳ bách quái, những thông tin tạp nham này đều bị hắn bỏ sau đầu, Lâm Thanh có mục tiêu của mình.
Hắn hiện tại đạt đến Uẩn Khí đỉnh phong, nôi lực lưu chuyển phân tán khắp thân thể, việc cần làm là quy hợp chúng lại thành đoàn, sau đó dẫn dắt vào kinh mạch, thuận theo đó chảy vào đan điền, hình thành một vòng tuần hoàn khép kín.
Người bình thường đạt đến Uẩn Khí cảnh mỗi khi ăn uống, một phần dinh dưỡng sẽ chuyển hóa thành nội lực phân tán khắp cơ thể, chủ yếu tụ lại phần nhiều ở lồng ngực, nhưng cho dù nội lực nhiều đến đâu, nếu không chứa đựng lại thì sẽ dần dần bị cơ thể đào thải, mỗi tế bào, bộ phận trong nhân thể đều có giới hạn chứa đựng, vì thế nếu muốn đạt đến cảnh giới cao hơn cần có 2 điều kiện:
1 là có được nơi cất chứa, khiến nguồn năng lượng này không ngừng tuần hoàn lặp đi lặp lại cường hóa cơ thể, mà cơ thể mạnh mẽ hơn sẽ tăng sức chứa đựng.
2 là cần tinh lọc, biến chất, áp súc lại nội lực, khiến cho năng lượng thăng hoa thành một dạng năng lượng mạnh mẽ hơn, tinh khiết hơn, đó chính là chân khí, chính vì thuần túy, vì vậy các loại công pháp, thể chất,... khác nhau kết hợp với chân khí nguyên thủy, sẽ tạo ra đủ loại thuộc tính chân khí mạnh mẽ hơn!
Mà muốn thỏa mãn 2 điều kiện này, võ giả bắt buộc phải khai thông kinh mạch của mình.
Vậy muốn khai thông kinh mạch thì phải làm sao? Rất đơn giản mà cũng rất khó khăn, đó chính là sử dụng nội lực đả thông kinh mạch.
Uẩn Khí đến đỉnh phong cơ bản đã đả thông hầu hết các kinh mạch trong cơ thể, vì thế chỉ cần mở ra đan điền, tự thành tuần hoàn, là có thể bước vào Dẫn Mạch cảnh!
Lâm Thanh vốn có thể bước vào Dẫn Mạch từ hơn một tuần trước, thế nhưng vẫn luôn bị áp chế lại, hắn không vội, hắn muốn khiến cơ thể đi đến cực hạn, cực hạn là hủy diệt, mà sau hủy diệt chính là đại tân sinh, Lâm Thanh muốn đúc lại kinh lạc của chính mình sao cho phù hợp nhất!
…
Ăn xong bữa ăn Lâm Thanh rời đi tửu lâu, hắn không thu được thông tin nào hữu ích cả.
Trời chiều nắng gắt, Lâm Thanh nghĩ ngợi, trước tiên cần tìm một khách sạn nghỉ chân, đã xuống núi rồi, tất nhiên hắn muốn tận hưởng thật tốt.
Đang lúc đi trên đường, một âm lanh kêu cứu lờ mờ truyền vào tai Lâm Thanh, hắn nghi ngờ dừng lại bước chân.
Lắng tai nghe, Lâm Thanh thật sự phát hiện ra một tiếng kêu cứu rất nhỏ vang lên, nếu không thật sự tập trung, giữa chốn đông người hỗn loạn này thật sự khó mà nghe được, chỉ có lỗ tai thính như hắn mới có thể để ý đến.
Lâm Thanh lần theo tiếng hét, xung quanh càng lúc càng ít người, cuối cùng hắn dừng lại trước một con hẻm nhỏ vắng ngắt, bên trong toàn rác rưởi chất đống bẩn thỉu, vài con chó hoang gầy trơ xương chạy tới lui nhe nanh hăm dọa kẻ không mời.
Lâm Thanh liếc mắt sang, kiếm ý toát ra một thoảng qua đã khiến lũ chó co ro lại trong