Vẫn không biết mục đích Chu Ngạn Hiến tiếp cận Dung Duyệt là gì.
Nhưng tâm tư của Thẩm Miên lại nhiều thêm một chút, luôn cố tình kéo Dung Duyệt đi trước khi Chu Ngạn Hiến xuất hiện.
Đương nhiên Chu Ngạn Hiến từng thử nẫng tay trên, nhưng dáng người Thẩm Miên cao gầy, khuôn mặt trắng bóc khiến anh thoạt nhìn lạnh lùng khó gần.
Khi anh nhìn xuống Chu Ngạn Hiến, lạnh nhạt lườm y một cái, công năng tránh nặng tìm nhẹ của Chu Ngạn Hiến luôn biết khởi động, tự khắc tránh ra.
"Nhìn anh hung dữ thật đấy." Dung Duyệt trêu chọc.
"Vậy sao?" Khi đối xử với đứa nhỏ này, có lẽ sợ khí chất lãnh đạm của mình dọa đến nó nên Thẩm Miên luôn bày ra vẻ mặt dịu dàng nhất của bản thân.
"Nhưng anh không đáng sợ." Dung Duyệt bổ sung.
Thẩm Miên tiếp tục đạp xe, tức giận: "Nhóc cũng đâu biết sợ là gì."
Dung Duyệt ngồi yên sau, uống trà chanh Chu Ngạn Hiến mua cho, hàm hồ nói: "Anh mới không biết sợ là gì."
Thẩm Miên nghiêng người ra sau liếc nó một cái, tiếp tục phi như bay về phía trước.
Đến cửa, Thẩm Miên không đợi Dung Duyệt, chủ động xuống xe trước, chờ Dung Duyệt cũng nhảy xuống xong, Thẩm Miên lập tức chắn trước mặt nó.
Thẩm Miên cao lớn hơn Dung Duyệt, ở trước mặt Thẩm Miên nó chẳng khác gì học sinh tiểu học.
"Nhóc nói ai không biết sợ là gì?" Thẩm Miên cậy vào ưu thế hình thể của mình, từ trên cao nhìn xuống, mặt lạnh mắt cũng lạnh, quan sát nó: "Có tin bây giờ anh sẽ ném nhóc đi không?"
Dung Duyệt: "Phụt!"
Thẩm Miên: "..." Có thể chọc nó cười vang cũng coi như bản lĩnh của mình!
"Anh Thẩm." Dung Duyệt đột nhiên vươn tay, ôm lấy cổ anh.
Tóc Dung Duyệt gần đây hơi dài, sợi tóc mềm mại chọc vào cổ Thẩm Miên.
Khi anh định cọ một cái, Dung Duyệt nói vào tai anh.
Thiếu niên chưa trải qua thời kỳ vỡ giọng, thanh âm không phân nam nữ lại có cám dỗ trí mạng.
"Em giam anh lại có được không?"
Thẩm Miên khó mà hình dung cảm nhận của mình.
Âm thanh của Dung Duyệt rõ ràng trong trẻo, êm tai, nhưng câu nói của nó lại phảng phất như tiếng nỉ non của ác quỷ dưới vực sâu.
Thẩm Miên cảm thấy lạnh lẽo.
"Anh có biết cái gì gọi là hoàn toàn mất đi tự do không? Em giam anh lại, cầm tù tự do của anh.
Em sẽ dùng tình cảm cặn bã, bẩn thỉu nhất ăn mòn trái tim anh, từ đó giam giữ trái tim anh.
Như vậy, anh sẽ biết thế nào là đáng sợ."
Thẩm Miên ngơ ngác duy trì động tác khom lưng.
Dung Duyệt đã buông anh ra, vỗ vai anh một cái.
"Khá kinh dị đúng không?"
Khuôn mặt nó vẫn vô cảm như trước, đôi mắt to trong veo không gì sánh được, tựa như phát ngôn vừa khiến người ta không rét mà run kia chỉ là vui đùa.
Mặt trời mùa thu đặc biệt ngả sang màu cam, chiếu trên gương mặt Dung Duyệt.
Thẩm Miên lại bắt đầu thôi miên bản thân.
Đứa trẻ này là thiên sứ! Đúng vậy! Không phải ma quỷ gì sất!
"Gần đây việc học của anh rất bận, không cần tiễn em về nhà." Cuối cùng Dung Duyệt nhớ ra chính sự.
"Vẫn ổn."
Dung Duyệt không biết anh làm thế nào đi đến kết luận vẫn ổn này.
"Không phải anh sắp tham gia thi đấu vật lý và sát hạch gì đó à?"
"Sao nhóc biết?" Thẩm Miên kinh ngạc.
"Dì Lưu nói cho em."
Lưu phu nhân đúng là miệng rộng.
"Anh không cần lo lắng cho em." Dung Duyệt nhàn nhạt nói: "Gần đây em bình thường hơn rồi."
Bình thường hơn rồi? Dựa theo cuộc sống sinh hoạt của đại đa số người, có bạn bè, ăn cơm đầy đủ, học tập chăm chỉ, trong mắt không nhìn thấy bất cứ phép màu gì.
Nó làm bộ làm tịch một chút, bác sĩ và ba nó đều thở phào nhẹ nhõm.
Nó rốt cuộc đã bình thường hơn rồi.
Dung Duyệt cười châm biếm.
Thẩm Miên thấy vẻ mặt của Dung Duyệt, vươn tay bóp má nó, nhéo cho đến khi khuôn mặt biến dạng.
Dung Duyệt liều mình giãy giụa, anh mới thả tay ra: "Đừng có bày mấy trò vớ vẩn đấy với anh.
Nhóc nên thế nào thì cứ là thế ấy đi."
Dung Duyệt xoa mặt, mãi lâu sau mới nói: "Vâng."
Thẩm Miên vỗ đầu Dung Duyệt, để nó về nhà.
Ngoại trừ chuyện học tập, hai người còn phải xử lý mối quan hệ bạn bè.
Tình bạn thời học sinh không hề đơn giản, bất cẩn một chút là loạn đến rối tinh rối mù.
Diệp Kình là anh cả trong nhóm bạn bè của Thẩm Miên.
Tụ tập gì đều do hắn chủ trì, hơn nữa tên này có vẻ cố chấp muốn ghép đôi anh với Tô Thu Vũ.
Mỗi lần đi chơi, anh và Tô Thu Vũ không ngồi cạnh nhau thì cũng ngồi đối diện.
Diệp Kình còn ra sức nháy mắt với anh.
Anh hai, đây là hoa khôi lớp đó nha, cậu mau nhanh lên!
Thẩm Miên bất đắc dĩ.
Cậu cảm thấy hoa khôi lớp tốt thì tự mình tới đi.
Diệp Kình an phận thủ thường, chỉ muốn làm bạn với hoa khôi lớp.
Để thoát khỏi Diệp Kình, sáng sớm Thẩm Miên đã dùng Dung Duyệt làm bia đỡ đạn: "Hôm nay tôi có hẹn rồi...!Ai bảo tôi không quen ai ở trấn Lung Cảnh.
Nhưng Dung Duyệt...!gần đây thành tích của thằng bé giảm xuống, tôi ở nhà giúp nó học bổ túc.
Không ăn bánh gato, nó không thích bánh gato."
Dung Duyệt cắn pudding, liếc mắt nhìn Thẩm Miên đang nghe điện thoại.
Thẩm Miên chú ý tới tầm mắt nó, vươn tay còn lại xoa đầu Dung Duyệt.
Dung Duyệt tiện thể bắt lấy tay anh.
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Kình vẫn đang gào thét: "Cậu không tới, tôi làm sao khai báo với Tô hoa khôi! Người ta còn dẫn theo mấy người đẹp đó! Người anh em, cậu không thể bạc tình bạc nghĩa như vậy được!"
Hiện tại, toàn bộ lực chú ý của Thẩm Miên đều đặt trên người Dung Duyệt.
Nó nắm cổ tay Thẩm Miên, sau đó đặt tay mình lên, so lớn nhỏ với tay anh.
"Được rồi, không nói chuyện nữa, tạm biệt." Thẩm Miên cúp điện thoại, giây cuối cùng hình như Diệp Kình còn kêu gào gì đó, anh cũng chẳng nghe lọt đến một chữ.
Đúng lúc Dung Duyệt buông tay anh