"Nghe nói gần đây hình tượng của nhóc không tệ." Thẩm Miên đột nhiên nghĩ tới chuyện này: "Còn có mấy người bạn."
Dung Duyệt không tỏ rõ ý kiến: "Có phải cảm giác nhìn cởi mở hơn không?"
"Người như nhóc còn muốn dính líu đến hai từ cởi mở." Thẩm Miên dở khóc dở cười vỗ đầu nó một cái.
"Bạn bè cũng không hẳn càng nhiều càng tốt, thích hợp tự nhiên sẽ ở chung, không cần miễn cưỡng bản thân, từ từ là được."
Dung Duyệt nhìn anh một cái, không biết trong nháy mắt đó tâm tư của mình là gì, vô thức giải thích: "Em không mắc bệnh tự kỷ."
"Anh biết." Tốc độ tiếp nhận thông tin của Thẩm Miên hết sức kỳ quái: "Em mắc hội chứng tuổi dậy thì nha."
Dung Duyệt vừa nghe anh nói, lập tức bổ nhào lên người anh, biểu cảm trên mặt có mùi vị phẫn nộ hiếm thấy.
Người này thật bản lĩnh, lúc nào cũng có thể điều động chút tâm tình vốn nên lẳng lặng nằm sâu trong nội tâm nó.
"Em lớp bảy rồi."
"Lớp bảy mà bệnh tuổi dậy thì đã nặng như vậy, lên lớp tám còn đến mức nào." Thẩm Miên tung đòn kết liễu: "Hơn nữa dù phát triển đến độ tuổi nhất định, hội chứng tuổi dậy thì cũng chưa chắc có thể khỏi, đây là bệnh nan y."
Người này còn lâu mới là vì sao lấp lánh, Dung Duyệt nghĩ mình nhất định đã nhìn lầm.
"Ngôi sao trên người anh không có ánh sáng!"
"Nhóc còn có thể nhìn thấy sao trên người à?" Thẩm Miên thở dài.
Trái tim Dung Duyệt căng thẳng.
Nó không nên nói câu đó, chỉ có người này, nó không muốn bị anh nhìn bằng ánh mắt khác thường.
"Nên anh mới nói nhóc mắc bệnh tuổi dậy thì." Thẩm Miên xác nhận.
Dung Duyệt thẹn quá hóa giận, tiếp tục ra sức lay người anh.
Dung Hoài vừa về nhà, không nghĩ tới có một ngày hắn có thể thấy con trai mình bắt nạt người khác.
Kéo Dung Duyệt ra, Dung Hoài vội vàng xin lỗi Thẩm Miên.
Thẩm Miên ngồi xuống ghế salon, quần áo nhăn nhúm buông xuống, anh đeo kính mắt kim loại, cười nói: "Không sao ạ, bọn cháu chỉ đang đùa thôi."
Dung Duyệt thở hổn hển khoanh tay đứng bên cạnh.
Lần đầu tiên Dung Hoài nhìn thấy dáng vẻ này của Dung Duyệt, nhưng hắn không đoán được nó thật sự tức giận hay chỉ đang giận dỗi với Thẩm Miên, vì vậy thử thăm dò: "Anh Thẩm sang chơi, con không mang gì ra mời anh sao?"
Dung Duyệt phồng má, nhưng thân thể vẫn hoạt động, dường như thật sự chuẩn bị mang đồ ra mời anh.
Thẩm Miên thấy vậy, vội vàng ngăn cản: "Không cần đâu ạ, con phải về rồi, bài tập còn chưa làm xong."
Dung Hoài lại thăm dò: "Đi tiễn anh Thẩm."
Dung Duyệt ngoan ngoãn mở cửa, đi giày xong, tiễn anh ra ngoài.
Thẩm Miên cảm thấy vẽ chuyện: "Nhà anh ở đối diện, cần gì phải tiễn."
"Em đi đây." Dung Duyệt không hề nghĩ ngợi, quay đầu về nhà.
Thẩm Miên tức khắc kéo cổ áo nó: "Nhóc đúng là không hiểu phong tình.
Anh thấy, sau này nếu yêu đương, có chỗ nhóc phải chịu khổ."
"Cô giáo nói không thể yêu sớm."
"Anh biết, phải chăm chỉ đọc sách." Thẩm Miên kéo nó đi.
"Sau này, nếu sách không đọc, yêu đương cũng không thì thật buồn cười."
Dung Duyệt mở to mắt nhìn anh: "Anh có bạn gái à?"
"Không có."
"Cẩu độc thân." Dung Duyệt châm chọc anh.
"Nhưng thành tích học tập của anh tốt." Thẩm Miên mỉm cười.
Trong khoảng thời gian này, thành tích của Thẩm Miên tăng lên vững vàng, dần leo lên đầu bảng của khối.
Còn Dung Duyệt vì học lệch nghiêm trọng nên tên từ hạng nhất tụt xuống dưới.
Thẩm Miên kéo Dung Duyệt, kéo nó từ cửa Dung gia tới nhà mình mới buông ra: "Được rồi, cám ơn nhóc tiễn anh về nhà, nhóc có thể đi."
Dung Duyệt nhìn anh, bốn từ "Chẳng hiểu kiểu gì" nhảy ra khỏi miệng.
.
Đam Mỹ Sắc
Thẩm Miên nhướn mày.
Dung Duyệt thấy vẻ mặt anh, nhanh chân bỏ chạy.
Đáng tiếc động tác của nó một khi quá vội, lập tức có thể ngã sấp mặt.
Trước khi nó kịp ngã, Thẩm Miên một tay ôm nó vào lòng, sau đó bế lên vung tới vung lui.
Dung Duyệt đỏ bừng mặt.
Quả thực vô cùng nhục nhã!
Diệp Kình đạp xe đến tìm Thẩm Miên, chết đứng người, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy Thẩm Miên hoạt bát hiếu động như vậy, cũng chưa từng thấy Dung Duyệt có sức sống đến thế.
Thẩm Miên nhìn thấy Diệp Kình, đặt Dung Duyệt xuống.
Dung Duyệt che khuôn mặt đỏ, dùng âm lượng lớn nhất từ trước tới nay của nó gào lên: "Anh đợi đấy!"
Sau đó, lập tức chạy về nhà.
Lúc này, Diệp Kình mới chào hỏi Thẩm Miên: "Không nhìn ra bình thường hai người còn rất tình thú."
"Cậu tới làm gì?" Thấy Diệp Kình, Thẩm Miên khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, đẩy kính mắt.
Diệp Kình nhấc túi nhựa treo trên xe đạp, trong đó đựng một quyển sách: "Chép bài."
Thẩm Miên mỉm cười: "Không cho, về đi."
"Tại sao hả! Ngày mai phải giải đề rồi! Một tờ tôi cũng chưa viết xong! Mau cứu mạng!"
"Hai ngày nghỉ cậu chạy đi đâu?" Thẩm Miên mở cửa.
Diệp Kình vội vàng dựng xe đạp vào trong sân, sau đó đuổi theo bước chân Thẩm Miên: "Hẹn hò nha! Anh hai, nếu không yêu đương cũng sắp tốt nghiệp rồi!"
"Bài tập của mình thì tự viết."
Anh còn lâu mới cho tên có bạn gái chiếm tiện nghi.
"Không cho chép toàn bộ thì cũng phải cho chép một nửa chứ!!"
Vào nhà, âm thanh gào thét của Diệp Kình còn có thể xuyên ra ngoài cửa.
Học sinh lớp mười hai bận như chó, còn lớp mười và lớp sáu thì cực kỳ rảnh rỗi.
Chu Ngạn Hiến có vẻ rất muốn kết bạn với Dung Duyệt, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trước mặt nó, cưỡng ép giao lưu.
Hôm nay, Tưởng Lâm Lâm vừa mới đến trước hàng ghế của Dung Duyệt, Chu Ngạn Hiến đã tự nhiên đi vào lớp, ôm Dung Duyệt ra ngoài.
Tưởng Lâm Lâm trơ mắt nhìn Dung Duyệt biến mất trong tầm mắt mình, rưng rưng muốn khóc.
Dung Duyệt bất đắc dĩ: "Rốt cuộc anh cảm thấy tôi tốt chỗ nào để tôi sửa có được không?"
"Anh thích điệu bộ nghĩ một đằng nói một nẻo của em." Chu Ngạn Hiến sảng khoái cười to.
Dung Duyệt: "..."
Dung Duyệt không biết làm thế nào để ngăn cản người khác lượn lờ xung quanh mình, đành phải chậm rãi thích ứng sự tồn tại của Chu Ngạn Hiến.
Thẩm Miên nhiều tâm tư, chuyên môn kiếm Diệp Kình tìm hiểu: "Tên Chu Ngạn Hiến kia là ai?"
"Chu Ngạn Hiến, lớp 3 khối 10." Diệp Kình không hổ là đội trưởng tiểu đội bát quái, chỉ cần Thẩm Miên vừa hỏi, hắn liền vơ vét toàn bộ tin tức trong đầu ra.
"Nếu như nói Dung Duyệt là đóa