Edit: Shion | Beta: Aimee Mae
Tan làm, Dung Duyệt lề mề bước ra ngoài.
Lúc đi qua phòng nghỉ, một đám con gái đang xúm lại với nhau, giữa bọn họ chất một đống kẹo màu sắc sặc sỡ, nụ cười của các cô còn rực rỡ hơn giấy gói kẹo bảy màu.
“Dung Duyệt.” Có người trông thấy Dung Duyệt, cầm một nắm kẹo đi tới.
“Đây là quà của biên đạo, cậu cũng ăn đi.”
Dung Duyệt không kháng cự, nhặt một chiếc kẹo, ngón tay thon dài bóc giấy gói, ném viên kẹo vào miệng.
Vị ngọt.
Vị ngọt rất nhạt.
Nếu các cô chỉ nếm được mùi vị như vậy, nhất định sẽ nghi ngờ nhà sản xuất ăn bớt nguyên liệu.
Dung Duyệt mỉm cười.
“Ngon vậy à?” Em gái thấy nụ cười của hắn, không nhịn được hỏi.
“Rất ngon.”
“Ngon thì cậu lấy thêm đi.” Em gái bốc hai nắm, nhét đầy túi của hắn.
Dung Duyệt cảm ơn mấy lần rồi rời đi.
Tịch Mộ nói, chứng mất vị giác của Dung Duyệt là vấn đề tâm lý, không phải vấn đề thân thể.
Nên khi tâm trạng tốt thì trạng thái đôi khi sẽ khá hơn một chút.
Tuy nhiên Dung Duyệt đã tê liệt, không còn để ý đến mấy chuyện này.
Nhớ tới Tịch Mộ, Dung Duyệt cũng bội phục ba mình.
Không biết Dung Hoài tìm được Tịch Mộ ở đâu, sau đó lại để y tới làm bác sĩ cho con trai mình. Dung Duyệt thừa nhận Tịch Mộ rất có bản lĩnh, thế nhưng y quá xấu xa, Dung Duyệt vừa thấy y đã có cảm giác nguy hiểm.
Khi Dung Duyệt về đến chỗ ở tạm thời, Thẩm Miên đang ngồi trong phòng khách, nhàn rỗi ấn điều khiển từ xa.
Bây giờ, Dung Duyệt mới có tâm tư chậm rãi quan sát Thẩm Miên.
Mấy năm qua Dung Duyệt phát triển rất nhanh, nhưng Thẩm Miên hình như vẫn cao hơn hắn một chút.
Mái tóc nâu sậm không biết được nhà tạo mẫu tóc nào xử lý, thật sự quá thời thượng, không giống người bình thường.
Gương mặt anh còn thành thục hơn trước vài phần, nhưng ánh mắt cũng lạnh lùng không ít.
Nếu Thẩm Miên không phải người thật, nguyên liệu của đôi mắt đó nhất định giống mắt kính của anh, là sản phẩm thủy tinh nguyên chất.
Dung Duyệt suy nghĩ một lúc, cúi đầu mỉm cười.
Nếu có thể làm cho đôi mắt vô cơ ấy khóc sẽ là cảnh tượng đẹp đến nhường nào.
“Em về rồi à?” Lúc này Thẩm Miên mới phát hiện Dung Duyệt đang thay giày ở cửa.
Dung Duyệt nhìn anh, bình tĩnh gật đầu.
“Ừm.”
“Anh đi dọn cơm, em rửa tay trước đi!”
Thay xong giày, Dung Duyệt chậm chạp đi vào phòng bếp, Thẩm Miên bê ra từng món ăn, hắn rửa tay xong thì xới cơm.
Lúc cầm đũa, Thẩm Miên không nhịn được liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt thực sự phức tạp.
Dung Duyệt biết Thẩm Miên đang nghĩ gì.
Cuộc chia ly của bọn họ không tính là vui vẻ, nhưng tại sao Dung Duyệt có thể điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống chung với anh.
Tuy biết nhưng Dung Duyệt sẽ không cho Thẩm Miên lời giải đáp.
Dù là bất cứ chuyện gì, hắn đều muốn đối phương phải trầm tư suy nghĩ vì mình.
Dọn xong bát đũa, Thẩm Miên quy củ mời một câu: “Ăn cơm đi.”
Dung Duyệt không quá phép tắc, nhấc đũa lên bắt đầu ăn.
Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt, muốn nói lại thôi.
Dung Duyệt và cơm, biểu cảm không thể nói là hài lòng nhưng cũng không thấy khổ sở.
Đôi khi, đầu óc Thẩm Miên cũng thô đến khó tin, anh thấy Dung Duyệt như vậy, trực tiếp hỏi: “Mùi vị gì cũng không cảm nhận được, em không thấy khó chịu sao?”
“Không khó chịu, loài người vốn dĩ không phải vì ngon mới ăn.”
Thẩm Miên nghe câu trả lời của hắn, khóe miệng giật một cái.
Không hổ là Dung Duyệt, bất cứ lúc nào, siêu giá trị quan của hắn luôn khiến anh thán phục.
Dung Duyệt chỉ gắp rau cải trước mặt, Thẩm Miên nhịn không được lựa mấy miếng thịt nạc gắp vào bát của hắn.
“Sau đó thì sao?”
“Cái gì?”
“Không phải em nói về nhà kể cho anh chuyện giữa em với cô bé đó à?”
Dung Duyệt gật đầu.
“Lý Lệ Na, cô ấy…”
“Người ta tên là Lý Âu Na.” Thẩm Miên sửa lại.
Dung Duyệt cười như không cười, nhìn anh một cái: “Anh còn biết rõ hơn em.
Được rồi, Lý Âu Na là con gái hiệu trưởng.”
Khi đó hắn muốn giành được một vé của Lung đại gửi đến đài truyền hình Lung Thành, từng bước đột phá nhiều vòng xét tuyển, nhưng không ngờ lại bị kẹt ở chỗ hiệu trưởng.
Đúng lúc hắn đang bí bách, Lý Âu Na xuất hiện, bảo hắn hẹn hò với mình, nếu không cô ta sẽ không cho hắn giành được chiếc vé này.
Đến bây giờ Dung Duyệt vẫn nhớ rõ yêu cầu của cô đối với hắn: “Anh phải thực sự yêu em, dùng cách thức của anh, yêu em sâu đậm.”
Thẩm Miên nghe xong, mơ hồ có chút khó chịu.
“Quá ác liệt, sau đó thì sao?”
“Sau đó cô ấy đưa em đến khách sạn, muốn lên giường với em.” Dung Duyệt không ngần ngại.
Thẩm Miên suýt nữa rớt hàm.
Dung Duyệt chỉ tay vào mình.
“Không ngờ em bị lãnh cảm, nên cô ấy nhanh chóng mất hứng thú với em.”
Một câu nói ngắn ngủn ẩn chứa lượng thông tin khiến Thẩm Miên không cách nào suy nghĩ.
Cuối cùng, anh liếm môi, nhìn khuôn mặt không dính khói lửa bụi trần của Dung Duyệt, lặp lại lời hắn.
“Em bị lãnh cảm?”
Dung Duyệt nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh cũng cảm thấy buồn cười.
“Đúng vậy, hồi nhỏ anh từng chứng kiến trạng thái tốt của em một lần, đúng là lợi hại.”
Hắn không nhắc tới chuyện này còn đỡ, sau khi nói ra, Thẩm Miên lập tức nhớ đến chuyện xấu mình từng làm.
Thanh âm kìm nén của Dung Duyệt nổ tung bên tai anh, khuôn mặt non nớt cùng gương mặt mỹ nhân đã trưởng thành chồng lên nhau, lỗ tai anh tức khắc ửng đỏ.
“Phù.” Dung Duyệt thở ra một hơi.
Thẩm Miên thấy dáng vẻ này của hắn, phòng bị khắp người.
Vì bị Dung Duyệt quấy nhiễu, Thẩm Miên hoàn toàn quên mất câu “cuồng theo dõi” mà Lý Âu Na đã thảm thiết hét về phía Dung Duyệt.
Gương mặt đang chôn trong bát của Dung Duyệt chợt ngẩng lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn chuyển động, sắc bén dán chặt lên người Thẩm Miên.
Con mồi của hắn đang vô tư vô lự mà uống canh, không hề nghi ngờ hắn.
Từ trước tới nay, điểm này vẫn chưa từng thay đổi, Thẩm Miên luôn hết mực tin tưởng lời hắn nói.
Cơm nước xong, Dung Duyệt rúc trên ghế sô pha xem tivi, nghe tiếng tivi ồn ào vang lên bên tai, hắn bất giác chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, Lý Âu Na xuất hiện.
Cô hướng về phía Dung Duyệt hét to: “Yêu em đi! Xin anh! Dùng phương thức anh có thể yêu em đi!”
Yêu sao? Phương thức của mình?
Dung Duyệt không ngừng tự hỏi? Nếu hắn yêu một người sẽ như thế nào? Nếu coi cô thành Thẩm Miên thì sao?
Lúc hắn còn chưa nghĩ xong, trong tay hắn đột nhiên có thêm một chiếc máy ảnh.
Hắn giấu đi hơi thở của mình, nhắm mắt bám theo sau người muốn tình yêu của hắn, sau đó chụp lại tất cả hình ảnh của cô.
Tất cả.
Bao gồm bằng chứng Lý Âu Na dụ dỗ ba người đàn ông khác.
Lý Âu Na đã bị hắn phá hỏng như vậy.
Vì bất kể cô có trốn tránh thế nào, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay Dung Duyệt.
Dung Duyệt làm đến đó thì ngừng, vì hắn biết mình không hề muốn làm vậy với cô.
Tịch Mộ nghe hắn tự bạch, hỏi, nếu thật sự là người cậu thích, cậu sẽ tiến thêm bước nữa à?
Dung Duyệt mỉm cười không trả lời.
Tiến thêm bước nữa là thế nào?
Câu hỏi của Tịch Mộ khơi gợi vọng tưởng của hắn, tưởng tượng của hắn giống y như thật.
Nếu tôi yêu một người.
Nếu tôi yêu Thẩm Miên, tôi muốn giống như bài thơ đó, tôi muốn giam cầm anh ấy, trói buộc anh ấy.
Tôi muốn chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về Thẩm Miên, để anh ấy không ngừng trầm luân trong thế giới đau đớn lại vui vẻ.
Rơi xuống, tan vỡ, nghẹt thở, những thứ hắc ám sẽ khiến người ta nghiện.
Nhìn anh bị dục vọng giày vò, nhìn anh rơi nước mắt, sau đó Thẩm Miên sẽ ngước nhìn bầu trời trong xanh ngoài kia, minh bạch, tự do là thứ xa xỉ không thể với tới.
“Bây giờ anh còn có thể đi đâu?”
Nghĩ tới đây, chân Dung Duyệt bắt đầu bị chuột rút.
Thẩm Miên tắm xong đi ra ngoài, anh nhìn Dung Duyệt phong thái tự nhiên nằm trên ghế sô pha, lại lần nữa yên lặng nuốt cảm giác không khỏe vào bụng.
Rõ ràng đây mới là ngày thứ hai bọn họ sống chung dưới một mái nhà, sao lại có ảo giác từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Dung Duyệt ở trên sô pha, người sắp cong thành con tôm.
Thẩm Miên thấy vậy, lập tức đi lấy chăn, muốn đắp cho hắn.
Ai ngờ điều khiển vứt dưới sàn nhà, Thẩm Miên không để ý tới.
Anh dẫm vào điều khiển từ xa, trẹo chân, ngã nhào lên người Dung Duyệt.
Thẩm Miên sờ phải một cơ thể thơm ngát.
Dung Duyệt choàng mở mắt, đáy mắt mờ mịt.
Thẩm Miên nhìn thẳng vào mắt hắn, run rẩy nói: “Hôm