Trên đại lộ, tất cả mọi người đều bị khâu kín miệng, nhưng bọn họ vẫn cố gắng mỉm cười.
Một chiếc xe cực kỳ cao cấp dừng ở ven đường, lá non bay xuống từ trên không trung, rơi thẳng lên đầu chủ nhân của chiếc xe mui trần.
"Người đẹp." Chủ xe hướng về phía thanh niên bên cạnh, chu môi huýt một tiếng sáo.
"Cùng nhau uống chén trà đi!"
Dung Duyệt lạnh lùng mở cửa xe, nhanh chóng biến mất dưới ánh mắt kinh ngạc của đám sinh viên.
"Muốn ăn gì cũng được, gần đây anh ký được một vụ làm ăn lớn."
"Tùy anh, tôi không có ý kiến.
Nhưng mà nè, Chu Ngạn Hiến, chiếc xe này của anh quá đồng bóng." Dung Duyệt mỉa mai.
Chu Ngạn Hiến cười hì hì, kéo xuống kính râm.
Trải qua mấy năm, ngoại hình của y càng thêm diễm lệ.
Dưới kiểu tóc tinh tế, đôi mắt hẹp dài của Chu Ngạn Hiến chứa ý cười chân thành.
"Gặp em thật khiến người ta vui vẻ.
Căn hộ của anh lớn đến phát sợ, em muốn cân nhắc dọn vào ở chung với anh không, anh đây sẽ không thu tiền nhà."
Dung Duyệt chống đầu, nhìn phong cảnh ven đường.
"Tôi có chỗ ở rồi."
"Anh biết, nhà mợ Lăng Tiêu chứ gì.
Nhưng mà không phải em nói mợ cậu ta sắp về, phải chuẩn bị tìm nhà mới sao?"
"Tôi đã quyết định chỗ ở kế tiếp từ lâu rồi."
Vì chiếc xe mui trần đồng bóng, mái tóc mềm mại của Dung Duyệt bị gió thổi tán loạn.
"Chỗ nào tốt được hơn nhà anh à?" Chu Ngạn Hiến nhướn mày, sau đó phát hiện đèn giao thông phía trước đã chuyển sang màu đỏ, y chuẩn bị phanh xe trước vạch dừng.
Dung Duyệt chỉ bình thường trả lời câu hỏi của y: "Nhà của Thẩm Miên."
Hắn vừa dứt lời, chân Chu Ngạn Hiến run lên, lập tức phanh gấp.
Dung Duyệt: "Kỹ năng lái xe của anh nát thật đấy."
Chu Ngạn Hiến: "Đm!"
Dung Duyệt ngồi vững trên ghế, nắm chắc tay vịn.
"Đừng phanh gấp, nếu kỹ thuật không tốt, tôi kiến nghị anh về tìm giáo viên học lại một lần."
Chu Ngạn Hiến há hốc miệng nhìn Dung Duyệt, y phát hiện Dung Duyệt hoàn toàn không biết lời mình nói ra khiến người ta cảm thấy sợ hãi cỡ nào.
"Đm! Thẩm Miên em nói không phải là Thẩm Miên anh biết đi?! Không phải anh ta sang Anh rồi à?"
Dung Duyệt đang định trả lời, tài xế phía sau bắt đầu ấn còi.
"Xe thể thao thì giỏi lắm à! Nhìn đèn giao thông giùm cái!" Có người ngó đầu ra mắng.
Chu Ngạn Hiến nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhấn ga điên cuồng rời đi.
Đến nhà hàng, Dung Duyệt cởi dây an toàn rồi đi vào.
Chu Ngạn Hiến lập tức xuống xe, khóa cửa, vội vã chạy đến trước mặt Dung Duyệt.
"Chuyện này là thế nào?" Vì quá hoảng hốt, tốc độ nói chuyện của Chu Ngạn Hiến không ngừng gia tăng, bắn như súng liên thanh.
"Không phải trước đây em nói quên đi à?"
"Quên cái gì?" Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Dung Duyệt ưu nhã ngồi xuống, lật thực đơn.
"Còn nhớ năm đó chúng ta cùng nhau thất tình chứ?" Chu Ngạn Hiến nhắc nhở.
"Là năm anh sống dở chết dở?" Dung Duyệt đảo mắt, ném cho y một cái nhìn bố thí.
"Là năm chúng ta sống dở chết dở!" Chu Ngạn Hiến sửa đúng.
Dung Duyệt khăng khăng phân rõ giới hạn với y.
"Anh tự sát, tôi đâu có."
"Đệch!" Chu Ngạn Hiến lại bị hắn chọc tức.
Chu Ngạn Hiến không ngừng ríu rít, Dung Duyệt coi như không nhìn thấy.
Hắn gọi nhân viên phục vụ tới, đặt món.
"Anh muốn ăn gì?" Lúc này, Dung Duyệt mới nhớ ra bữa cơm tối nay là Chu Ngạn Hiến trả tiền, vì thế thái độ tốt hơn một chút.
Món ăn trong thực đơn rất phong phú, nhưng Chu Ngạn Hiến bây giờ đâu có nhìn nổi.
"Cho tôi giống cậu ấy."
Y đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Đến khi cả không gian chỉ còn lại hai người, Chu Ngạn Hiến lập tức túm áo Dung Duyệt.
Nhìn khuôn mặt hung dữ của y sát lại gần, Dung Duyệt vẫn không hề có một gợn sóng.
"Khi đó không phải cậu nói quên đi à?" Chu Ngạn Hiến hỏi, đôi mắt trừng to.
Dung Duyệt cảm thấy y đã hiểu lầm mình.
"Tôi nói quên đi nghĩa là tôi sẽ không dùng phương thức dịu dàng như thế với Thẩm Miên nữa."
"Anh đây thì sao! Phần tâm ý anh vì cậu mới có thể thư thái thoải mái này là gì!" Chu Ngạn Hiến ra sức lay người Dung Duyệt, phẫn nộ tới cực điểm.
"Anh đây khó khăn lắm mới buông tay!"
"Anh buông tay liên quan gì đến tôi?" Dung Duyệt tỏ vẻ khó hiểu.
"Cậu đã quên bốn năm trước rồi à?" Chu Ngạn Hiến rít gào.
Bốn năm trước, giây phút phòng tuyến tâm lý của Chu Ngạn Hiến sụp đổ, tìm được nơi vắng vẻ cắt cổ tay tự sát, nhưng y chết không thành, bác sĩ dựa theo danh sách liên lạc của y gọi cho Dung Duyệt.
Chỉ là lúc Dung Duyệt xuất hiện trước mặt Chu Ngạn Hiến, trạng thái cũng không tốt hơn y được bao nhiêu.
"Muốn liên lạc với chú ấy không?" Dung Duyệt hỏi Chu Ngạn Hiến.
"Không cần, cậu chỉ cần giúp anh chuyển lời bảo Lâm Trí Viễn đừng liên lạc cho anh." Chu Ngạn Hiến lấy tay che khuôn mặt đẫm lệ.
"Dù sao anh và hắn vốn không có quan hệ, tất cả chỉ vì hắn quá lo chuyện bao đồng, còn anh si tâm vọng tưởng."
Ban đầu Lâm Trí Viễn vẫn muốn gặp Chu Ngạn Hiến, nhưng Dung Duyệt chuyển lời tới Lâm Trí Viễn: "Chu Ngạn Hiến nói, chú còn xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta sẽ đi tìm chết.
Chú chỉ cần sống thật tốt là được rồi, chúc chú hạnh phúc."
Nhưng Lâm Trí Viễn không hề trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Về sau Dung Duyệt đã biết, không rõ vì nguyên nhân gì, Lâm Trí Viễn lại xích mích với đối tượng coi mắt.
Hắn tiếp tục sống cuộc sống công chức thấp thỏm lo âu, định kỳ sẽ đưa tiền cho Dung Duyệt, nhờ Dung Duyệt giúp đỡ Chu Ngạn Hiến.
Dung Duyệt cảm thấy rất phiền, vì qua hai năm, lại đến lượt Chu Ngạn Hiến đưa tiền cho hắn, nhờ hắn chuyển cho Lâm Trí Viễn.
Chu Ngạn Hiến cứ thế giữ liên lạc với Dung Duyệt trong thời gian dài.
"Hai năm trước! Anh uống say! Hỏi cậu và Thẩm Miên thế nào! Cậu chỉ nói hai chữ quên đi! Chẳng lẽ không phải muốn buông tay sao?" Khi đó Chu Ngạn Hiến đã nghĩ, ngay cả người cố chấp như Dung Duyệt cũng buông tay, vậy y cũng có thể bỏ được.
Âm điệu của Chu Ngạn Hiến càng ngày càng cao, Dung Duyệt cảm thấy y khiến lỗ tai mình đau nhức.
"Tại anh hiểu nhầm."
Làm sao hắn có thể quên chứ.
Trên đời chỉ có một ngôi sao sáng chói, hắn có cơ hội hái xuống, bảo hắn buông tay quả là người si nói mộng.
Nhân viên phục vụ bưng bít-tết lên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bồi bàn, Chu Ngạn Hiến đành quy củ ngồi xuống.
Dung Duyệt nhìn thịt bò nóng hổi, tay cầm dao nĩa, cắt dọc theo chiều rộng.
Nếu Chu Ngạn Hiến không biết thân thế của hắn, còn tưởng hắn là đại thiếu gia từ đâu chạy tới.
"Tôi chỉ đột nhiên hiểu ra một đạo lý." Dung Duyệt ngẩng đầu, khuôn mặt lóa mắt dưới ánh đèn rực rỡ, ánh lên màu sắc mộng ảo.
Nhưng Chu Ngạn Hiến chỉ cảm thấy hắn thật tối tăm.
"Có một số người đừng nên cho anh ta quá nhiều tự do." Dung Duyệt hung dữ dùng nĩa đâm vào trong miếng thịt.
"Loại động vật thấp kém, không nghe lời, khiêu chiến tính nhẫn nại của mình!"
Chu Ngạn Hiến bị tiếng kim loại ma sát với đĩa sứ dọa sởn gai ốc.
Dung Duyệt không nói nữa, chỉ ăn từng miếng thịt bò.
Chu Ngạn Hiến đối diện với hắn, lặng lẽ nuốt nước bọt, không dám nhìn tiếp.
Cơm nước xong, Chu Ngạn Hiến ra quầy thanh toán trước, Dung Duyệt đứng ở cửa.
Bầu trời nặng trĩu những đám mây, từng giọt mưa tí tách rơi.
Dung Duyệt hướng tầm mắt ra ngoài.
Người qua đường vội vã, nhưng rốt cuộc cũng không cần miễn cưỡng mỉm cười.
Vào lúc này, một bóng người chợt lóe lên trước mặt hắn.
"Chú Lâm Trí Viễn?" Dung Duyệt nhíu mày.
Bước chân của hắn khẽ động, đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
"Dung Duyệt, anh mượn được chiếc ô, chúng ta đi thôi!" Chu Ngạn Hiến chui ra.
Dung Duyệt vẫn nhíu chặt chân mày, nhưng hắn không dám chắc vừa rồi mình có nhìn lầm hay không, vì vậy quyết định đi theo Chu Ngạn Hiến.
Xe ô tô chạy một mạch đến nơi Dung Duyệt muốn trở về.
"Cầm cả ô đi." Chu Ngạn Hiến định xoay người lấy ô cho hắn.
"Không cần, anh dùng đi." Nói xong, Dung Duyệt liền mở cửa chạy ra ngoài.
Ngay cả cơ hội vãn hồi Chu Ngạn Hiến cũng không có.
Bầu trời lúc này đã không còn lất phất vài giọt, sau khi vượt qua cơn mưa rào xối xả, Dung Duyệt ướt như chuột lột.
Lúc thang máy lên đến tầng chín, cửa từ từ mở ra.
"Dung Duyệt."
Dung Duyệt ngẩng đầu, Thẩm Miên đang cầm ô đứng trước mặt hắn, hình như anh đang chờ thang máy.
"Anh định ra ngoài?" Nước trên tóc tí tách, rơi xuống mặt Dung Duyệt.
Nước mưa theo thân thể hắn, đọng thành một vũng dưới sàn nhà.
"Đợi đến tối rồi hẵng đi! Bên ngoài mưa to lắm." Hắn bước ra.
"Anh định đi đón em." Thẩm Miên cầm ô cán dài chống trên sàn nhà.
"Anh không gọi được cho em nên chuẩn bị đi tìm."
Dung Duyệt sửng sốt.
Hắn quay đầu, mỉm cười.
"Anh định đi đâu tìm em? Ngay cả nơi em có thể đến anh cũng không biết, vậy anh định đi đâu tìm em?"
Bàn tay cầm dù của Thẩm Miên nắm chặt lại.
Khóe miệng Dung Duyệt cong lên vài phần, sau đó tiếp tục đi vào nhà.
Thẩm Miên lập tức bắt kịp bước chân hắn.
Dung Duyệt dừng ở cửa, chẳng nói chẳng rằng bắt đầu cởi quần áo.
"Này!" Thẩm Miên hoảng sợ, tức khắc đóng cửa.
"Tránh làm ướt nhà."
Thẩm Miên bị vây giữa Dung Duyệt và cửa, không vào được cũng không ra được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Dung Duyệt cởi quần áo trước mặt mình, mang theo gió lạnh tập kích, da Thẩm Miên cũng nhiễm phải hàn khí trên người Dung Duyệt.
Anh mở to mắt, nhìn thân thể Dung Duyệt chậm rãi bày ra trước mặt mình.
"Không cần cởi quần lót!" Thẩm Miên không khỏi nuốt nước bọt.
Dung Duyệt thấy anh nói vậy, mới rút tay khỏi mép quần.
"Em đi tắm, lát nữa anh mang quần áo cho em nhé?" Hắn tự nhiên quay người lại, nói chuyện với anh.
Thẩm Miên ngẩng cao đầu, thả tầm mắt lên trên trần nhà.
"Tại sao anh không dám nhìn em?" Giọng nói Dung Duyệt mang ý cười.
"Anh đâu có." Thẩm Miên hận không thể giơ cao tay.
"Đều là đàn ông, có gì phải kiêng dè." Dung Duyệt nói xong, lập tức chạy vào phòng tắm.
Dung Duyệt đi rồi, Thẩm Miên chỉ thấy chân mình sắp nhũn ra.
Đứa nhỏ này cũng trở nên quá phóng khoáng rồi!
Tắm xong, Dung Duyệt lại rúc trên ghế sô pha.
Thẩm Miên cầm khăn tắm mới, quấn lên đầu đối phương.
"Lau khô tóc rồi hẵng nằm."
Dung Duyệt gối lên khăn, không thèm động đậy.
Thẩm Miên kéo hắn dậy, nhất định muốn Dung Duyệt lau khô tóc mới cho nằm.
"Hôm nay em đi đâu?" Thẩm Miên hỏi.
Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Dưới mái tóc ướt, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
"Đi ăn."
"Anh gọi cho Lăng Tiêu, cậu ấy