Dung Duyệt bò ra khỏi chăn, vươn eo một cái rồi đi ra ban công.
Ánh mặt trời rọi khắp muôn nơi, một con chó bướm đang giãy giụa bên bờ tử vong.
"Twinkle!" Dung Duyệt giật mình, vội vàng chạy tới.
Gần đây hình như hắn quên mất mình còn nuôi một con chó.
Thẩm Miên cũng đã tỉnh, anh vừa đánh răng vừa đến bên cạnh cửa, nhìn chủ nhân của con chó ủ rũ cúi đầu.
"Mấy ngày nay anh đều cho nó ăn, nếu không...!nó quả thật sẽ chết."
Dung Duyệt sửng sốt.
Trong lúc hắn ngẩn người, Twinkle lập tức bừng bừng sức sống nhảy khỏi lòng hắn, chạy đến bên chân Thẩm Miên, vòng tới vòng lui xung quanh anh.
"Em không giống người sẽ nuôi thú cưng." Thẩm Miên ngồi xổm, xoa đầu Twinkle.
Twinkle lập tức ngồi trên sàn nhà, lè lưỡi hướng về phía anh.
Qua mấy ngày ở chung, con chó không có tiết tháo nhanh chóng vứt bỏ tên chủ nhân không để ý tới mình, đến nhờ cậy người đàn ông có thể cho mình ăn no ngủ kỹ.
Dung Duyệt ngồi trên sàn nhà, cúi đầu nhìn Thẩm Miên.
"Đây là chó của Bạch Phong Nguyệt."
Bạch Phong Nguyệt?
Thẩm Miên nhướn mày, nghĩ một lúc lâu, trong đầu hiện ra một cô bé mập mạp, cười rộ lên rất có phúc khí.
"Con chó này thoạt nhìn không rẻ, cô bé cứ thế tặng cho em?"
"Ừm, cậu ấy sang Anh du học, cả nhà cùng nhau chuyển đi, không mang Twinkle theo được nên tặng nó cho em."
"Sang Anh?" Thẩm Miên nghĩ, không trùng hợp như thế chứ?!
Dung Duyệt nhìn anh, bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Anh mau súc miệng đi!" Bọt tràn ra rồi kìa.
Thẩm Miên cũng cảm thấy thời gian mình đánh răng quá dài, vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Súc miệng xong thì rửa mặt, nhưng khi trên mặt toàn là nước, anh mới phát hiện mình quên mang khăn.
"Dung Duyệt, lấy hộ anh cái khăn mặt!"
Thẩm Miên gọi không lâu, một bàn tay khoác lên vai, khăn mặt nhét vào trong tay anh.
Chờ Thẩm Miên lau sạch nước, lúc ngẩng đầu, trong gương hiện ra dáng vẻ hơi nhếch nhác của anh và Dung Duyệt đang đứng phía sau, hắn đã cao gần bằng anh.
"Em thật sự cao lên rất nhiều." Thẩm Miên lau mặt.
Anh thậm chí còn cảm giác nếu mình lau mắt một lần nữa, người trong gương sẽ từ thanh niên hào hoa phong nhã biến thành đứa nhỏ mềm mại, đáng yêu.
"Dù sao năm nay em cũng đã hai mươi tuổi." Dung Duyệt không để tâm.
"Hai năm nữa là có thể kết hôn."
Thẩm Miên nghe hắn nói vậy hoàn toàn đực ra.
Dung Duyệt không để ý đến vẻ kinh ngạc của anh, hỏi: "Hôm nay em phải qua trường trước, đi cùng anh được chứ?"
"Được." Thẩm Miên ra sức lau mặt.
Dung Duyệt rời khỏi nhà vệ sinh, Thẩm Miên phía sau, tâm tình phức tạp nhìn hắn.
Anh rất muốn xin lỗi chuyện năm đó, mình chẳng giải thích đã rời khỏi Dung Duyệt.
Nhưng anh không có dũng khí, Dung Duyệt cũng không nhắc tới, anh càng không tìm được cơ hội thích hợp để nói ra.
Cứ kìm nén, kìm nén mãi.
Trong đầu anh thường xuất hiện khuôn mặt Dung Duyệt hồi còn nhỏ, thỉnh thoảng êm ái như bông mùa xuân, thỉnh thoảng lại đau thương như lá mùa thu.
Vào lúc anh hiếm khi đa sầu đa cảm, gương mặt hoàn mỹ của Dung Duyệt lại lập tức đập vào mắt.
"Ăn sáng rồi hẵng đi!" Dung Duyệt nói.
Mỗi lần Thẩm Miên muốn coi hắn thành trẻ con, Dung Duyệt đã thành niên sẽ đánh tan mạch suy nghĩ của anh.
"Anh nấu đồ ăn sáng." Dung Duyệt phân công.
"Vâng vâng vâng, thưa cậu chủ." Thẩm Miên treo khăn mặt, bất đắc dĩ đi về phía phòng bếp.
Dung Duyệt liếc mắt nhìn anh, bám theo phía sau anh như robot.
Lúc Thẩm Miên bật bếp ga, Dung Duyệt tức khắc cầm tạp dề ở bên cạnh, vòng qua eo Thẩm Miên, thắt dây cho anh.
Thẩm Miên quay đầu nhìn hắn một cái.
"Cảm ơn em."
"Ừm."
"Sao anh có cảm giác em cố ý ở đây để chờ thời khắc này vậy nhỉ." Thẩm Miên cười, lẩm bẩm.
Dung Duyệt chớp mắt nhìn anh.
"Ừm."
Đến khi bữa sáng được bưng ra, Dung Duyệt ngồi ở chỗ của mình, nhai từng miếng nhỏ.
"Không cảm nhận được vị gì cả sao?" Thẩm Miên ngồi đối diện nhìn hắn.
Dung Duyệt gật đầu.
"Bệnh này của em có thể chữa khỏi không?"
"Tịch Mộ nói có thể."
"Sao tới bây giờ vẫn không cải thiện?"
"Tịch Mộ nói tại em."
Thẩm Miên nghẹn lời, Tịch Mộ nói tại hắn vậy trăm phần trăm là tại hắn.
"Tìm lúc nào đó anh muốn gặp Tịch Mộ." Thẩm Miên không nhịn được chọn một miếng thịt trong bát mình gắp cho đối phương.
Dung Duyệt nghi ngờ hỏi anh: "Anh có bệnh?"
Thẩm Miên bị chọc cười: "Em có bệnh, anh dẫn em đi gặp bác sĩ."
Dung Duyệt nghe vậy không trả lời, chỉ cúi đầu ăn điểm tâm.
Xe của Thẩm Miên mới sửa xong hôm qua.
Vì vậy trước khi lên xe, anh kiểm tra lại một lần.
Lúc Thẩm Miên ngồi vào ghế lái, Dung Duyệt đã quy củ ngồi ngẩn người.
"Thắt dây an toàn."
Dung Duyệt nhìn anh chằm chằm: "Anh thắt giúp em."
Thẩm Miên thấy dáng vẻ của hắn lập tức nhớ tới học sinh của mình, vì thế nghiêm khắc nói: "Việc có thể làm thì tự mình giải quyết."
"Từ hôm đánh tên Dương Phụng đó tay em không có sức." Dung Duyệt mềm oặt dựa vào ghế.
Thẩm Miên không làm gì được hắn, chỉ có thể nhoài người khỏi ghế lái, sau đó kéo dây an toàn vào vị trí.
Đôi mắt của Dung Duyệt luôn chòng chọc dõi theo anh, Thẩm Miên nhìn thẳng vào mắt hắn, trong vài giây đã bán linh hồn của mình cho ác ma.
"Đi thôi." Anh giả vờ như không có gì xảy ra, trở về vị trí của mình.
"Vâng."
Đến trường, Dung Duyệt đi theo sau Thẩm Miên, lê bước chân.
Theo được một đoạn, hắn thấy mệt, vì thế bèn chậm lại.
Thẩm Miên nhận ra hắn không theo kịp, bước chân cũng chậm dần, cho đến khi Dung Duyệt song song với mình.
"Thầy Thẩm!" Một thanh âm hưng phấn truyền tới.
Hai người nhìn sang.
Xa xa có một bóng người đang chạy về phía bọn họ.
Dung Duyệt nheo mắt nhìn cậu ta.
Thẩm Miên vô thức vươn tay cản Dung Duyệt.
Dương Phụng đứng trước mặt Thẩm Miên rồi phanh gấp.
"Thầy Thẩm! Em có chuyện muốn nói với thầy!" Cậu ta vô cùng cao hứng, nhảy cẫng lên, tay chân loạn xạ.
"Nói đi." Ánh mắt Thẩm Miên lóe lên hung ác.
"Em xin lỗi thầy!" Dương Phụng đột nhiên gập người nói xin lỗi.
Thẩm Miên sửng sốt.
Dương Phụng chợt ngẩng đầu, định nắm tay Thẩm Miên, nhưng Thẩm Miên đã nhanh chóng né tránh.
"Thầy! Em thật lòng thích thầy! Có thể cho em một cơ hội được không?"
Thẩm Miên dứt khoát nói: "Không thể."
Dương Phụng định tiếp tục tiến lên.
Một đôi tay ôm lấy bả vai Thẩm Miên, kéo anh lui về phía sau.
Dung Duyệt đứng sau lưng Thẩm Miên quan sát Dương Phụng.
"Thầy ấy đã nói không thể.
Cút." Nụ cười của hắn rực rỡ như mặt trời tháng năm.
Dương Phụng bị hắn hù chạy.
"Thầy! Lần sau em lại tới tìm thầy!"
Thẩm Miên cũng bị tiếng "Cút" u ám đó dọa sợ.
Nhưng khi anh quay đầu lại, Dung Duyệt vẫn ôn hòa như mặt trời mới mọc.
"Em dọa cậu ta thôi." Dung Duyệt giải thích.
"Anh biết." Thẩm Miên chỉ có thể trả lời như vậy.
Dung Duyệt tranh thủ nói: "Em thấy tên đó vẫn chưa hết hy vọng, trong khoảng thời gian này để em cùng anh về nhà đi!"
Dung Duyệt cam kết như thế, nhưng công việc của hắn không chỉ làm trợ giảng ở trường, mà còn phải công tác ở đài phát thanh.
Mới đầu, hai người còn có thể cùng nhau đi làm, nhưng sau đó dần dần tách ra.
Lúc đầu Thẩm Miên vẫn chưa phát hiện, sau đó mới nhận ra mình thường xuyên không nhìn thấy Dung Duyệt.
Đêm khuya, anh tắm xong, Dung Duyệt đã rúc ở trong chăn.
Thẩm Miên lặng lẽ tới gần, cẩn thận vén chăn của hắn.
"Zzz."
"Zzz."
Hô hấp của hai người không ngừng sát lại gần, Thẩm Miên ngắm khuôn mặt khi ngủ của Dung Duyệt một lúc lâu mới chậm rãi đắp chăn lại.
Thẩm Miên nghe được từ những nơi khác, biết Dung Duyệt dù ở trường hay đài truyền hình đều làm bán thời gian, công việc hai bên đều do thầy giáo của hắn giới thiệu.
Anh thậm chí còn biết, vị giáo sư đó là một giảng viên khá nổi tiếng, muốn bồi dưỡng Dung Duyệt thành người nối nghiệp của mình.
Cho nên đứa trẻ ấy thật sự rất bận rộn, đang phấn đấu vì tương lai của bản thân.
Thẩm Miên vừa nghĩ vậy, diễn đàn trường đại học lại có bài viết mới.
Dung Duyệt đứng ở sân bay Lung Thành, bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp.
Trước đây anh từng xem ảnh chụp Dung Duyệt với Lý Âu Na, dù có dựa gần thế nào, Dung Duyệt đều mang cảm giác xa cách.
Nhưng lần này lại khác, thiếu nữ kia kéo cánh tay hắn, nụ cười tỏa nắng động lòng người, Dung Duyệt tuy vẫn lạnh lùng như trước nhưng ánh mắt dịu dàng không ít.
Ếch xanh: Hoàng tử Dung Duyệt rốt cuộc có bạn gái mới!
Nặc Nặc: Cô gái đó xinh thật á! Nhìn như hotgirl mạng! Hoàng tử đại nhân đặc biệt tới đón cô ấy sao?
Dương Quang Nhất Lưỡng: Không chịu