Đúng lúc Thẩm Miên đang chăm chú nhìn Dung Duyệt đến xuất thần, tàu điện ngầm đột nhiên phanh gấp, Dung Duyệt lập tức ngã lên người Thẩm Miên.
Thẩm Miên vô thức vươn tay ôm đối phương, đầu óc trống rỗng.
Dung Duyệt nhào lên người Thẩm Miên, bắt lấy eo anh.
"Hôm nay anh không bình thường, có chuyện gì sao?" Dung Duyệt lo lắng hỏi.
Mùi hương trên cơ thể Dung Duyệt xâm nhập vào mũi Thẩm Miên, anh biết bây giờ mình đang tiếp xúc quá gần gũi với Dung Duyệt, điều đó rất không nên.
Nhưng anh cảm giác mình có thể mượn hương thơm của Dung Duyệt để dội rửa hơi thở của kẻ thần bí hôm nay, vì thế không nỡ buông tay.
"Hình như anh...!bị bám đuôi."
Dung Duyệt trừng to mắt.
Về tới nhà, Thẩm Miên lập tức ngã lên ghế sô pha nghỉ ngơi, Dung Duyệt rót cho anh một ly nước ấm.
"Cảm ơn." Thẩm Miên nói.
Thực ra anh không sợ, chẳng qua cảm thấy rất phản cảm.
"Mấy ngày trước anh phát hiện, dù trên lớp hay đang ở bên ngoài, luôn có kẻ bám theo anh, chụp ảnh anh.
Ở nơi đông người còn cố ý sờ anh." Thẩm Miên nhớ lại.
"Nhưng kỹ thuật của kẻ đó quá cao, đến bây giờ anh vẫn chưa bắt được."
Dung Duyệt ngồi bên cạnh Thẩm Miên, ánh mắt u ám.
"Anh lên lớp cũng bị nhìn như vậy? Liệu có phải là học sinh của anh không?"
Thẩm Miên nhíu mày: "Trẻ con thời nay làm ra loại chuyện này, rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Trẻ con thời nay rất quá phận." Dung Duyệt cười nhạt.
Từ khi làm trợ giảng đến nay, người tỏ tình cho tới kẻ ôm ý đồ quấy rối hắn cũng đến mấy chục ngàn.
Thẩm Miên quay đầu nhìn Dung Duyệt.
"Dù sao Dung thiếu gia em là đại mỹ nhân, chứ ham muốn anh, anh không hiểu tại sao."
"Em là đại mỹ nhân?" Dung Duyệt nghe cách Thẩm Miên hình dung về mình, chỉ thấy buồn cười.
"Làm sao? Bao năm qua vẫn chưa ai nói sự thật với em là em rất đẹp à?"
Dung Duyệt liếc thấy Thẩm Miên hào hứng, rất rõ ràng, người này đã quên mình còn đang suy nghĩ chuyện bị theo dõi.
"Không có."
"Không thể nào, nhất định có người nói nhưng em không để ý." Thẩm Miên kiên trì.
Dung Duyệt xoay người, bọn họ vốn ngồi sát bên nhau, hắn hơi động đậy đã áp thân thể lên người Thẩm Miên.
"Nếu hồi sức rồi thì mau đi tắm rồi ngủ sớm đi.
Sáng mai anh có lớp đấy."
Thẩm Miên không muốn di chuyển.
"Đứng lên đi."
"Người em thơm quá." Thẩm Miên đột nhiên nói.
Dung Duyệt sửng sốt.
"Em có dùng nước hoa không?" Thẩm Miên ngước mắt nhìn người bên cạnh.
Dung Duyệt nhìn vào mắt anh, chỉ cảm thấy cổ họng khát khô.
"Có."
"Hãng gì? Có mùi khiến người ta an tâm." Thẩm Miên cũng muốn mua một lọ giống vậy.
"Không nói cho anh." Dung Duyệt cong môi cười.
"Quỷ hẹp hòi." Thẩm Miên chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Dung Duyệt nhắm ngay lúc này, lập tức nhào tới.
"Này." Thẩm Miên đẩy đối phương, vẻ mặt không được tự nhiên.
Dung Duyệt dúi đầu vào ngực anh.
"Em đang an ủi anh, thuận tiện cho anh mượn nước hoa."
Thẩm Miên giữ cái đầu xù xù của Dung Duyệt, lỗ tai dần dần ửng đỏ.
"Anh phải đi tắm, tắm xong sẽ bay hết mùi."
Dung Duyệt suy nghĩ một lúc thấy không sai, mới buông anh ra.
Thẩm Miên lập tức xoay người bỏ chạy.
"Vậy chờ anh ra, em sẽ ôm anh." Dung Duyệt ở sau lưng Thẩm Miên nói.
Thẩm Miên chạy phía trước, suýt nữa trẹo chân.
Dung Duyệt vẫn là Dung Duyệt trước đây, ngây thơ, không biết giữ chừng mực với người khác.
Thẩm Miên mở nước xối vào mặt.
Anh ngồi xổm trên sàn nhà, ôm lấy chính mình, trống ngực dồn dập như sắp nổ.
Dung Duyệt không có ý gì khác, anh tuyệt đối không nên quá tự mình đa tình!
Nghe tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm, Dung Duyệt nằm trên ghế sô pha, tâm trạng vui vẻ cầm điện thoại di động.
Lúc hắn lướt album ảnh thì một người liên lạc với hắn.
Bạch Phong Nguyệt: Tiểu Dung Duyệt ~
Dung Duyệt: Chuyện lúc trước cảm ơn cậu.
Bạch Phong Nguyệt: Không sao, nghe nói cậu đang sống chung với Thẩm Miên?
Dung Duyệt: Ừ.
Bạch Phong Nguyệt: Tốt quá rồi, Lăng Tiêu và Tưởng Lâm Lâm thế nào?
Dung Duyệt: Vẫn thế.
Bạch Phong Nguyệt: Ha ha.
Dung Duyệt: Khi nào cậu về nước?
Bạch Phong Nguyệt: Sắp rồi.
Dung Duyệt tắt giao diện trò chuyện với cô, tiếp tục lướt album.
Khi hắn cảm thấy thỏa mãn, cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân của Thẩm Miên tiến gần về phía mình.
Dung Duyệt ngẩng đầu.
Vì tắm nước nóng, da Thẩm Miên còn hồng hơn trước, toàn thân tỏa ra nhiệt khí mê người.
Dung Duyệt ngắm khuôn mặt ngượng ngùng của anh chỉ cảm thấy buồn cười.
Hắn vươn tay về phía anh, Thẩm Miên lập tức nhào xuống, ôm chặt lấy đối phương.
Dung Duyệt hỏi anh.
"Chỉ nửa thân trên có mùi là đủ rồi à?"
"Đủ rồi." Thẩm Miên an tâm nhắm mắt.
Đâu chỉ có đủ, mà là quá đủ.
Đêm đến, Thẩm Miên nằm trong chăn, trong mũi đều là mùi hương của Dung Duyệt, không thể trốn tránh, anh phát hiện mình đã đưa ra lựa chọn rất đỗi ngu xuẩn.
Ngoài cửa phòng, trong bóng đêm, Dung Duyệt xem xong album, sau đó thỏa mãn đi ngủ.
Vì xe để ở trường, hôm sau ra ngoài Thẩm Miên phải đi tàu điện ngầm.
Tàu điện buổi sáng, người đông như nêm cối, Thẩm Miên không thể động đậy.
Anh ngẩng đầu thờ thẫn, cho đến khi xúc cảm bên hông khiến anh hoàn hồn.
Có kẻ cố ý sờ anh.
Thẩm Miên khó xoay người, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay kia càng lúc càng quá phận, hắn thấy Thẩm Miên không có phản ứng, càng lặn càng sâu.
Thẩm Miên nhắm đúng thời cơ, bắt lấy tay hắn.
Nhưng anh vừa mới chạm vào người nọ đã chuồn mất.
Đúng lúc đó, điểm dừng vừa đến, đoàn người bắt đầu chuyển động.
Thẩm Miên quay lại, phía sau là những bóng lưng gần như giống hệt nhau, anh không tóm được kẻ nào khả nghi.
Đệt!
Thẩm Miên hiếm khi tức giận.
Anh cứ thế duy trì trạng thái đùng đùng nổi giận tới trường, vừa vào phòng làm việc liền tìm người cùng mình xuống xem xe.
"Có kẻ cố ý chọc thủng lốp xe của cậu." Đồng nghiệp kiểm tra được.
Thẩm Miên siết chặt nắm tay vang lên răng rắc, biểu tình trên mặt trở nên méo mó "Nếu để tôi tra ra là ai làm mấy chuyện nhảm nhí này, tôi nhất định sẽ đánh bay hắn!"
Đồng nghiệp: "Cậu nên cẩn thận một chút, cố gắng đừng một mình đi qua nơi vắng vẻ."
Thẩm Miên gật đầu, sờ xe, vẻ mặt đau xót.
Anh cảnh giác hơn trước kia rất nhiều, nhưng vẫn luôn cảm nhận được một tầm mắt giờ khắc nào cũng đuổi theo mình.
Thẩm Miên cười lạnh, anh không ngờ, thì ra mình còn hấp dẫn đến thế.
Giờ nghỉ trưa, Thẩm Miên nằm trên ghế đánh một giấc.
Trong mơ, anh đột nhiên bừng tỉnh, lại cảm nhận được ánh mắt đó.
Cảm giác áp bách đang ở phía trên anh, Thẩm Miên không hề nghĩ ngợi, túm lấy người kia, sau đó mở mắt.
Dung Duyệt bất ngờ bị anh tóm, áo khoác trong tay rơi thẳng xuống người Thẩm Miên, mở to mắt.
Nhìn thấy đối phương, Thẩm Miên cũng giật mình.
Dung Duyệt: "Em...!em thấy ở đây mở điều hòa, nên sợ anh sẽ bị lạnh."
"Gì vậy chứ, là Dung Duyệt à." Thẩm Miên thở phào nhẹ nhõm.
"Anh còn tưởng là kẻ bám đuôi."
Dung Duyệt cúi đầu bất đắc dĩ, dùng bàn tay còn lại kéo áo khoác, đắp lên vai Thẩm Miên.
"Đương nhiên là em, anh ngủ tiếp đi!"
Thẩm Miên cảm thấy mình không ngủ được.
"Em ở đây trông giúp anh, sẽ không cho người khả nghi lại gần." Dung Duyệt kéo một chiếc ghế qua.
Thẩm Miên quá mệt mỏi, dứt khoát nhắm mắt.
Cảm giác Dung Duyệt mang đến thật sự quá đáng tin cậy.
Hắn vốn khiến người ta an tâm, dù là lúc chỉ có mười mấy tuổi, Thẩm Miên ở bên cạnh Dung Duyệt luôn có cảm giác an toàn.
Thấy hô hấp của Thẩm Miên dần dần bình ổn, Dung Duyệt quay đầu nhìn anh.
Hắn vươn tay, rẽ tóc mái của Thẩm Miên.
"Két."
Dung Duyệt nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu, trừng mắt về phía phát ra âm thanh.
"Lộp cộp." Có người đưa lưng về phía hắn bỏ chạy.
Dung Duyệt nheo mắt.
Một con yêu tinh bay quanh Dung Duyệt gọi tới gọi lui, mỗi khi nó hạ xuống không trung, cả không gian sẽ hiện lên một vòng sáng.
Dung Duyệt lặng lẽ đứng dậy rời đi.
"Cạch...!ken két..."
Ở trong mơ, Thẩm Miên không ngừng nghe thấy âm thanh như thế.
Anh tựa như bị mấy trăm con mắt nhìn chằm chằm, bọn chúng muốn từ đó cướp đoạt linh hồn của anh.
Thẩm Miên lại lần nữa choàng tỉnh, ánh mắt tràn đầy thù địch.
"Thầy." Một bàn tay sờ lên mặt anh.
Thẩm Miên trông thấy cậu học sinh tên Dương Phụng đang ngồi bên cạnh mình, anh muốn đứng lên lại phát hiện mình không thể động đậy.
"Em còng thầy mất rồi." Cậu ta híp mắt, nụ cười không ngừng nở rộ.
Trong lòng Thẩm Miên có dự cảm xấu, anh không đeo kính nên tầm mắt mờ mịt, nhưng không hề trở ngại đôi mắt phượng bắn ra tia sáng sắc lạnh.
"Cậu đang làm gì?"
Dương Phụng thấy bộ dạng này của anh, hưng phấn cực kỳ.
"Thầy, em thích thầy!"
Thẩm Miên lắc đầu.
"Xin lỗi, tôi từ