Cay đắng mặn ngọt, trăm vị nhân gian khiến người ta đầu váng mắt hoa, ý loạn thần mê.
"Chúng ta đang quen nhau phải không?" Thẩm Miên đột nhiên nhớ ra một việc.
"Ừ hử." Dung Duyệt hờ hững.
"Vậy chúng ta có thể ở bên nhau chứ?"
"Chúng ta đã ở bên nhau rồi mà."
"Hồi ở trấn Lung Cảnh cũng là ở bên nhau."
Dung Duyệt nghe vậy rốt cuộc cũng vui vẻ.
"Anh thấy ba em dễ bắt nạt? Dám cướp con trai ngay trước mặt ông ấy?"
Tay Thẩm Miên dừng lại, nói thật, nếu con anh mà giống như Dung Duyệt rồi có thằng nào đó muốn cướp con trai mình thì dù có là con gà yếu, ai cũng có thể bắt nạt, anh cũng phải liều mạng với đối phương.
"Em đẹp như vậy để làm gì! Để làm gì!" Thẩm Miên ôm chặt Dung Duyệt, ôm tâm trạng đau đớn không cần thiết mà oán trách.
Dung Duyệt ghé vào vai anh, mỉm cười không nói lời nào.
Cơ hội hiếm có, Thẩm Miên phải đi xem xét Dung Duyệt sinh hoạt như thế nào.
Dung Duyệt ở trước mặt anh, nấu một nồi cơm chiên không hề đặc sắc, sau đó đưa cho Thẩm Miên một bát, đồng thời cho con mèo mun ăn muộn.
Thẩm Miên vừa cắn một miếng, lập tức che miệng, chạy ra góc ho khan.
"Anh biết ngay mà." Anh tiện tay cầm luôn cốc của Dung Duyệt, rót đầy nước lọc, muốn dùng nước để rửa trôi vị ngấy đầy trong miệng.
"Người không có vị giác sao có thể nấu cơm được chứ?"
Dung Duyệt cắn một miếng, không hề cảm thấy có chỗ nào bất thường.
"Mặn quá ạ?"
"Không phải quá mặn mà là quá ngọt, em nhầm muối thành đường rồi đúng không!"
Dung Duyệt không để ý tới anh.
"Vậy anh nấu đi!"
Thẩm Miên đành phải tự mình nấu lại một phần cơm, cũng tiện tay đổi bát khác cho Dung Duyệt.
Đến lúc rửa bát, Dung Duyệt lại làm rất tốt.
Thẩm Miên nhìn hắn, không nhịn được thở dài.
"Không biết tại sao nhìn cách em sống một mình anh chẳng cảm thấy an tâm nổi."
"Nhưng trước đây em vẫn sống một mình mà."
"Có anh ở đây, bây giờ em không cần sống một mình nữa."
Luận về sức mạnh của những lời đường mật, Dung Duyệt vẫn kém Thẩm Miên một chút.
Khi biết mấy ngày nữa Dung Hoài mới về nhà, Dung Duyệt sắp hai bộ quần áo theo Thẩm Miên qua nhà bên ở.
Có Thẩm Miên chăm sóc, Dung Duyệt gần như là một kẻ tàn phế.
Thẩm Miên bao trọn ba bữa, ngoại trừ rửa bát, Dung Duyệt không phải làm việc nhà.
Sáng sớm, Thẩm Miên ra sô pha gọi Dung Duyệt dậy, phát biểu sự bất mãn của mình.
"Sao em lại ngủ ở sô pha?"
"Em quen giường." Dung Duyệt đội mái tóc rối như tổ quạ, bò ra khỏi chăn.
"Em chưa từng ngủ trên giường anh chắc." Thẩm Miên phỉ nhổ.
Dung Duyệt ngẩn người không khỏi tự vấn, sau đó hắn nhận ra chuyện này hình như là sự thực.
"Có lẽ vì có anh?" Tuy giường lạ, nhưng người lại quen.
Thẩm Miên dùng ngữ điệu chắc nịch nói: "Vậy bắt đầu từ đêm nay, chăn của em chính thức chuyển sang phòng anh."
Dung Duyệt: "..." Ngay cả quyền quyết định hắn cũng không có.
Thẩm Miên lấy quần áo cho hắn thay.
Hai người ra ngoài từ sáng sớm.
Vì hệ thống điện được khôi phục lại từ đầu, trấn Lung Cảnh nhanh chóng trở lại cuộc sống vốn có.
Mấy hôm trước có sương giá, giờ đây nhiệt độ đã tăng lên, đường phố ướt sũng nước.
Dung Duyệt mặc áo khoác vừa dày vừa nặng, trên vai quấn khăn quàng màu xanh mực, vừa đi vừa lạnh đến mức hàm răng va vào nhau.
Thẩm Miên đứng bên cạnh Dung Duyệt, liếc mắt nhìn hắn, sau đó rút tay phải ra khỏi túi, nhét vào trong túi áo hắn.
Tay của Dung Duyệt quả nhiên khá lạnh.
"Thể trạng của em không tốt lắm, có muốn cân nhắc thử đầu xuân sang năm chạy bộ với anh không?"
Trạch nam Dung Duyệt trả lời: "Không muốn."
Thẩm Miên đành phải ngậm miệng.
Bọn họ đến tiệm hoa mua một bó hoa, sau đó bước trên con đường vắng vẻ đi đến từ đường của thị trấn.
Khung cảnh nơi đây đã có chút thay đổi, tựa hồ được tân trang lại một lần, nhưng dù có thay đổi thế nào thì cảm giác quỷ dị từ chiều không gian khác ở đây vẫn không vứt đi được.
Vì sợ nên Thẩm Miên níu chặt tay Dung Duyệt.
Dung Duyệt bị anh kéo, liên tục đụng vào người anh.
"Người khác nhìn thấy đó." Dung Duyệt thở dài.
"Không phải em hận không thể cho người khác nhìn thấy hả?" Thời điểm này, Thẩm Miên đã có lý do chính đáng.
Dung Duyệt tự tin phản bác: "Không phải anh sợ bị người khác nhìn thấy sao?"
Hai người đôi co cho đến lúc vào từ đường.
Bây giờ Dung Duyệt đã lớn, hắn đã có thể đặt thẳng bó hoa đến trước mặt mẹ mình.
Thế nhưng hắn vẫn đưa hoa vào tay Thẩm Miên, để anh đặt giúp.
Chuyện này không phải là lần đầu tiên, nhưng tâm trạng của Thẩm Miên lúc này còn chân thành hơn cả lần đầu.
Anh ôm tất cả lòng kính trọng đặt bó hoa đến trước mặt người phụ nữ xinh đẹp.
Sau đó Thẩm Miên cùng Dung Duyệt hướng về phía mẹ, hành lễ.
"Mẹ." Thẩm Miên chợt lên tiếng.
Dung Duyệt bị anh làm cho giật mình.
"Con sẽ chăm sóc thật tốt cho con của mẹ." Anh híp mắt, cười rạng rỡ.
Lần đầu tiên Dung Duyệt thấy anh cười như vậy, không khỏi ngắm anh thêm vài lần.
Dung Duyệt nhớ lại câu hỏi năm xưa hắn từng hỏi mẹ mình.
Dung Duyệt nắm tay Thẩm Miên rời khỏi từ đường.
Hắn nhìn khuôn mặt của Thẩm Miên, thấy thế giới huyền bí, bông hoa đua nở.
"Đúng rồi." Thẩm Miên nhớ ra một việc.
"Anh vẫn chưa hỏi mẹ em tên là gì?"
Dung Duyệt bị giọng nói của anh gọi lại, rút ra khỏi thế giới tư tưởng của mình.
Hắn nhìn đám mây lững lờ trôi trên bầu trời trong xanh vạn dặm.
"Mẹ em tên là Tinh Tinh." Hắn nói.
"Doãn Tinh Tinh."
"Con trai của sao, cũng là sao." Thẩm Miên thấy khăn quàng cổ của hắn bị lỏng, ở giữa lộ ra một khe hở, gió lạnh lùa vào khiến cổ Dung Duyệt trông càng có vẻ yếu ớt.
Anh đưa tay giúp hắn quấn lại khăn quàng cổ, sau đó tiện thể hôn hắn một cái.
Đợi đến khi anh tách ra, Dung Duyệt tò mò hỏi: "Anh chạy từ Lung Thành đến đây để ăn đậu hũ em đấy à?"
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến Thẩm Miên đã cảm thấy đau đầu.
"Anh xin nghỉ đúng lúc này, đến khi trở về đồng nghiệp nhất định sẽ đánh chết anh."
"Vậy không tới thì tốt rồi." Dung Duyệt xuất phát từ góc độ vô cùng khách quan, hoàn toàn không có ý khác.
Thẩm Miên chấn chỉnh tâm thái: "Trên đời này làm gì có chuyện gì quan trọng hơn em?"
Dung Duyệt: "Hừ." Dẻo miệng.
Thế nhưng quả thực đã dỗ hắn vui vẻ.
"Có chuyện này..." Thẩm Miên nói qua với hắn về kế hoạch của mình.
"Hết học kỳ này nhiệm vụ giảng dạy ở Lung Thành của anh sẽ kết thúc.
Thầy cô bên Anh hỏi sắp tới anh định thế nào? Anh định vẫn ở lại Lung Thành, sau đó vào một phòng nghiên cứu, làm nghiên cứu ở đó.
Trợ cấp không ít hơn làm giảng viên ở Lung Thành."
"Không sang Anh nữa sao?"
"Không sang.
Đồ ăn nước Anh không hợp với anh."
Dung Duyệt đột nhiên nhớ ra một việc.
"Em nghe nói nước Anh có