Nếu anh mê muội vì em, nếu anh muốn chuyển hóa vận rủi của em, đau khổ sẽ hóa thành mưa bom bão đạn, bắn vào vòng xoáy giữa đôi ta.
Lúc Dung Duyệt vừa tỉnh lại, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Hắn vỗ vỗ đầu, mãi lâu sau cảm giác đó mới giảm bớt.
Khi Dung Duyệt có thể nhìn rõ mọi vật, liền thấy Thẩm Miên đang nằm bên cạnh mình, yên tĩnh ngủ.
Tối hôm qua hình như hắn đã dày vò Thẩm Miên rất tàn nhẫn, anh ngủ đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Dung Duyệt cẩn thận vươn tay, ôm lấy anh qua lớp chăn.
Hắn vừa ôm anh vừa hít sâu.
Dung Duyệt chờ bản thân có thể bình tĩnh hít thở, sau đó nhẹ nhàng xuống giường, thay quần áo ra ngoài.
Tại hắn xuất môn, con mèo đen vừa lúc ở phòng khách loạn thoan, nó thấy Dung Duyệt, muốn có được hắn sủng ái, nhưng là vừa đặt không hạ mặt mũi, vì vậy liền hùng hiên ngang mà ngẩng đầu ưỡn ngực, cố ý từ trước mặt hắn đi ngang qua.
Dung Duyệt xem đều không có liếc hắn một cái, trực tiếp mà mở cửa, ly khai.
Con mèo đen tức giận đến lập tức lay trên cửa, dùng sắc nhọn móng vuốt trảo môn."Miêu miêu miêu." Miêu đến có chút điểm tan nát cõi lòng.
Mùa đông buổi sáng âm u đến có chút điểm đáng sợ, đường phố hành người lác đác không có mấy.
Chỉ có người quần không phải bán bữa sáng sạp hàng, chính là đi làm khó khăn người.
Dung Duyệt không có bọc khăn quàng cổ, cũng không có mang mũ, thậm chí dày áo khoác bên trong chỉ là mỏng manh một cái áo đơn.
Hắn đi tới một cái sạp hàng trước mặt, mua bữa sáng, sau đó chậm rãi hướng đường rút lui đi.
Một cái kéo rương hành lý người cùng hắn gặp thoáng qua.
Bánh xe lăn âm thanh đột nhiên đình, cái người kia gọihắn: "Dung Duyệt?"
Dung Duyệt bị đông cứng đến mũi đỏ chót, hắn hít mũi một cái, sau đó quay đầu lại.
người phía sau hắn mang theo mũ, bao bọc khăn quàng cổ, đôi mắt trước mặt của hoàn là một bộ dày nặng kính mắt.
Dung Duyệt suy nghĩ hồi lâu, cũng không có có thể nhớ tới y rốt cuộc là ai.
"Đã lâu không gặp." Y thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Dung Duyệt cũng cảm thấy buồn cười.
Vì thế bèn kéo khăn, cởi mũ xuống.
Dung Duyệt quan sát y một lúc lâu mới liên hệ được anh chàng đẹp trai này với kẻ nào đó trong trí nhớ.
"Khổng Hử?"
Khổng Hử mỉm cười: "Cậu không hề thay đổi."
Dung Duyệt vừa nghĩ tới hắn, liền nhớ lại Chu Ngạn Hiến giúp hắn điều tra ra được, liên quan với y và Lương Hạo những chuyện hư hỏng kia.
Hắn lễ phép gật gật đầu, quay đầu liền muốn đi.
Khổng Hử lôi kéo rương hành lý chạy đến trước mặt hắn,lấy điện thoại di động ra đưa cho hắn.
"Bạn học cũ, nếu rảnh tôi muốn ôn chuyện với cậu, không ngại cho tôi phương thức liên lạc của cậu được chứ?"
Dung Duyệt nhìn chằm chằm bàn tay cầm điện thoại di động.
Hắn đâu chỉ ngại, mà ngại kinh khủng luôn ấy.
Khổng Hử không để ý tới ánh mắt ghét bỏ của hắn, thản nhiên thu điện thoại về.
"Được rồi, cậu đọc đi, tôi sẽ lưu số điện thoại."
Dung Duyệt không can tâm tình nguyện mà mở miệng: "1335..."
"Ok." Khổng Hử nhập hai chữ Dung Duyệt vào danh bạ, sau đó còn nháy máy cho hắn.
"Chiều nay cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm."
Dung Duyệt quay đi, suy nghĩ lý do cự tuyệt.
Khổng Hử thấy vẻ mặt của hắn cũng buồn cười, cuối cùng chỉ nói một câu.
"Tôi chờ cậu."
Đây là một cái rất đáng sợ trực giác, Dung Duyệt trực giác liền tại tự nói với mình, Khổng Hử tìm hắn không phải tưởng đơn thuần ôn chuyện, dù sao, bọn họ giao tình chính là Lương Hạo muốn đánh hắn, y mỗi lần ở bên cạnh mù ồn ào mà thôi.
Bọn họ lần này gặp mặt, khả năng hắn phải nhận được một cái chân tướng, một cái toàn bộ chuyện xưa mới.
Dung Duyệt hắt xì hơi một cái.
Thế nhưng mắc mớ gì đến hắn, hắn không một chút nào muốn biết người khác cố sự, đặc biệt là liên quan với hai người kia.
Nếu là hắn muốn nghe cố sự, còn không bằng gọi cho điện thoại cho Chu Ngạn Hiến, nghe một chút cái kia ngạo kiều lên nhiễu trái đất chạy ba vòng đều không đuổi kịp thối cái rắm thanh niên, y vàà cái kia thành thật dưỡng phụ cố sự tuyệt đối càng có ý tứ.
Hắn cầm đồ ăn sáng, nhanh chân đi về nhà.
Mở cánh cửa biệt thự, phòng khách không bật lò sửa nên vẫn lạnh lẽo như trước.
Dung Duyệt đặt đồ ăn sáng lên mặt bàn rồi đi lên gian phòng trên tầng hai.
Thẩm Miên vẫn đang ngủ say.
Dung Duyệt cởi áo khoác, mang theo thân thể lạnh ngắt chui vào chăn, sau đó dán chặt vào người Thẩm Miên.
Chẳng bao lâu, Thẩm Miên choàng mở mắt.
"Lạnh quá."
Dung Duyệt nhét bàn tay lạnh đến tái nhợt vào gáy anh.
Thẩm Miên giật bắn mình.
Anh sờ cổ, trợn tròn mắt quay đầu lại, vẻ mặt kinh hãi.
"Hôm nay anh ngủ quá lâu, mau dậy đi!"
Thẩm Miên cảm thấy tên đàn ông này thật quá đáng.
"Nếu em ngủ muộn, từ trước đến nay anh chưa bao giờ gọi em."
Dung Duyệt cười nói: "Em mua đồ ăn sáng rồi, không dậy sẽ nguội mất."
Thẩm Miên còn có thể làm thế nào, đã tỉnh rồi đành rời giường đi thôi.
Bữa sáng sau đó, cũng không có chuyện gì hảo làm, Thẩm Miên tìm được trong nhà công cụ, muốn làm một cái thích phong bánh ngọt.
Thẩm Miên ở nơi đó vung phấn, đánh trứng gà, Dung Duyệt an vị ở trên ghế sa lon nhìn anh.
"Em nhìn gì?" Ngữ khí nói chuyện của Thẩm Miên vốn không có độ ấm, nghe qua khiến tâm trạng người ta không thoải mái.
Dung Duyệt hoàn toàn không bị ảnh hưởng, say mê nhìn anh.
"Anh còn rất giỏi nấu ăn."
Thẩm Miên: "Vì anh không phải đại thiếu gia nào đó."
"Em cũng không phải đại thiếu gia."
"Thân phận của em không phải là đại thiếu gia, nhưng tính cách của em chính là đại thiếu gia."
Dung Duyệt hỏi: "Nghĩa là tính cách cuả em thực ra không tốt lắm?"
Thẩm Miên sửa lại: "Tích cách của em rất rất xấu."
"Hừ."
Thẩm Miên cười, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Dạo này em bị ngứa họng hả? Cả ngày hừ tới hừ lui."
Dung Duyệt lờ anh.
Thẩm Miên tìm được chứng cứ tức thời chứng minh kết luận của mình: "Em xem, tính cách của em thật sự rất xấu." Suy nghĩ một lúc, anh gật đầu.
"Chỉ có anh mới chịu được em."
"Vâng vâng vâng." Dung Duyệt phụ họa.
"Anh Thẩm, anh là nhất."
Thẩm Miên không thèm để ý đến giọng điệu của hắn, thản nhiên cúi đầu, đôi mắt mang theo ý cười.
"Em biết không? Từ nhỏ đến lớn anh luôn thích em gọi anh như vậy." Vì trong trí nhớ của anh, Dung Duyệt chưa từng gọi người khác là anh trai.
Hơn nữa mỗi lần Dung Duyệt gọi anh như thế, anh luôn có cảm giác được ỷ lại.
Được Dung Duyệt, vị thần trong thế giới của mình ỷ lại, nghĩ một chút quả là chuyện khiến người ta vui mừng khôn xiết.
Dung Duyệt đang ấn điều khiển từ xa, nghe vậy, hắn hỏi: "Thế nếu em gọi cách khác thì sao?"
"Khác? Thằng nhóc vô phép, bình thường không phải em cũng chỉ gọi anh là Thẩm Miên à?"
"Thẩm Miên?" Dung Duyệt nghiền ngẫm hai chữ này.
Nghe xong giả thiết này, cả người Thẩm Miên đều dừng lại.
Anh đứng ngây ngốc, đường trắng "ào" một phát đổ đầy bát.
Dung Duyệt phì cười.
Thẩm Miên đặt túi đường qua một bên, cầm muôi xúc đường thừa trong bát lên.
Anh đột ngột ngẩng đầu, Dung Duyệt vẫn đang nhìn anh cười tủm tỉm.
Thẩm Miên thiếu điều quỳ xuống lạy hắn.
"Anh xin em, ngàn vạn lần đừng..."
Dung Duyệt cười nhạo anh: "Đồ nhát gan."
Không phải anh ấy nhát gan, mà là lực sát thương của cậu thật sự đáng đáng sợ.
Dung Duyệt không nhắc lại chuyện này nữa.
Hắn đang nằm trên sô pha, đột nhiên có cuộc gọi tới, còn là một số máy xa lạ.
Dung Duyệt có dự đoán trong lòng, nhấc máy.
"Buổi chiều cậu có rảnh không?" Khổng Hử hỏi hắn.
"Ừ."
"Tầm 2 giờ chiều gặp ở quán cà phê gần trường mình thế nào?"
Dung Duyệt không có quá nhiều ý kiến.
"Có thể."
Không Hử vẫn nói câu cũ: "Không gặp không về."
Y nói không về là chính mình không về.
Thẩm Miên hỏi: "Ai gọi thế?"
"Khổng Hử." Dung Duyệt trả lời.
"Ai cơ?" Thẩm Miên hoàn toàn không nhớ có người nào như vậy.
Dung Duyệt biết anh sẽ không nhớ.
"Bạn học cũ của em, hẹn em đi ôn chuyện."
Thẩm Miên cười nhạt.
"Em mà cũng có bạn học cũ để ôn chuyện."
"Anh đang coi Lăng Tiêu và Bạch Phong Nguyệt không tồn tại phải không?"
Nói đến đây, Thẩm Miên liền muốn dời trọng tâm câu chuyện.
"Em với Bạch Phong Nguyệt là thế nào?"
Dung Duyệt trả lời: "Em với cô ấy