Đôi khi A Yên hồi tưởng, chính nàng cũng không biết mình đối với thái tử là như thế nào.
Nàng thật sự đã từng coi nam nhân dịu dàng ưu nhã đó là chỗ dựa cả đời của mình.
Nhưng mà, nam nhân này đối với nàng, thật sự có một khoảng cách hết sức xa xôi.
Về phía thái tử mà nói, hắn vừa dịu dàng đưa tình với nàng, vừa vụng trộm qua lại với cô bạn học tốt nhất của nàng, người mà nàng cho rằng tính tình ngoan hiền, không giấu giếm mình bất kỳ điều gì – Tôn Nhã Úy.
Về thế cục trong triều mà nói, có phụ thân là quyền thần, Cố Yên nàng cả đời này cũng không thể nào trở thành thái tử phi được.
Bởi vì, Vĩnh Hòa Đế cao cao tại thượng sẽ là người đầu tiên phản đối.
Đời trước, khi phải đối mặt với chuyện này, A Yên giống như hạt bắp ngô bị đổ vào chảo dầu, nổ lốp bốp, có thể nói là bị giày vò đến mức tâm sức lao lực quá độ.
Hiện thời, nàng thản nhiên nhìn qua một lượt, trong lòng lại tính toán làm thế nào mình và phụ thân có thể thoát khỏi thế cục này.
Nếu bạn tốt của mình cũng muốn gả cho thái tử, vậy thì để nàng ta gả đi.
Lúc này đây, thái tử loại trừ Yến Vương hay Yến Vương loại trừ thái tử, hoặc giả là cả hai bọn họ đều bị Tề Vương đang ẩn núp kia diệt trừ, tất cả đều chỉ là một tuồng kịch.
Mà trong tuồng kịch này, A Yên muốn kéo phụ thân và cả nhà đứng sang một bên, làm khán giả bàng quan vô sự.
Nàng rũ mắt xuống, nhìn về phía Tôn Nhã Úy, cười nói: “Nhã Úy, cô cảm thấy thái tử phi sẽ là người nào?”
Hà Phi Phi nghe hỏi vậy, ánh mắt sáng ngời nhìn A Yên: “Cô không cần gạt ta. Ta đã nghe nói rồi, hoàng thượng đã từng nói, hy vọng cô có thể làm con dâu hoàng gia. Cô và thái tử cũng coi như thanh mai trúc mã. Thái tử phi, trừ cô ra, còn có thể là ai?”
A Yên nghiêng đầu, đôi mắt vẫn nhìn Tôn Nhã Úy: “Nhã Úy, vậy còn cô? Cô không muốn làm sao?”
Tôn Nhã Úy hiển nhiên có chút kinh ngạc, không dám tin lắc đầu. “Ta ư? Sao có thể chứ. Hơn nữa, ta cũng không dự định làm thái tử phi đâu.”
A Yên nghe xong, liền không nói gì nữa.
Nàng nghĩ, hiện tại bạn tốt của nàng, kỳ thật vẫn còn là bạn tốt.
Sau này không phải, thì để sau này rồi tính tiếp.
*****************
Hôm nay đến, cũng không chỉ có một mình thái tử.
Theo bên cạnh thái tử, còn có Yến Vương và Tề Vương.
Thái tử trời sinh tính ôn hòa, mặc một bộ trường bào trắng, nho nhã thong dong, vẻ mặt tươi sáng dịu dàng. Thái tử được người của học viện dẫn vào học đường, hai huynh đệ Yến Vương và Tề Vương theo sát phía sau.
Lúc này, A Yến đứng giữa đám bạn học, nhìn về phía họ. Thái tử vẫn thanh tú tuấn nhã như trong trí nhớ của nàng, còn Tề Vương lại là vẻ mặt không biểu cảm, tựa như người đá, trong con ngươi đen có chút không kiên nhẫn.
Tề Vương vì dính líu đến một biến cố trong triều, nhà ông bà ngoại khuynh đảo, mẫu phi đập đầu vào trụ mà chết, hắn liền không được Vĩnh Hòa Đế yêu thích. Lúc này đây lại bị phái ra làm tướng hầu bên cạnh thái tử, cũng không biết là phúc hay là họa nữa.
A Yên nhìn Tề Vương nơi xa, nghĩ tới hồi đó, trong thành Yến Kinh không ai có thể ngờ được, người này về sau sẽ trở thành người cuối cùng ngồi định trên ngai vàng đế vương.
Hiện nay mặc dù phụ thân cũng có chút giao tình với hắn, nhưng thân là tể tướng, đương nhiên sẽ gần gũi với thái tử hơn. Cho dù tránh được một kiếp ở thời Vĩnh Hòa Đế, nhưng tương lai sau này, cả một đám đế vương luân phiên nhau lên sàn, cũng không biết ông có thể sống sót nổi hay không.
Đang suy nghĩ, A Yên cảm giác có ánh mắt trào phúng đang bắn về phía mình. Nhìn sang, thì ra là Yến Vương.
Yến Vương cảm thấy A Yên khác lạ, lại thấy A Yên nhìn mình, bên môi nổi lên nụ cười lạnh đầy trào phúng. Môi mỏng nhẹ động, như đang nói gì đó lại không phát ra tiếng.
A Yên với Yến Vương cũng coi như quen thuộc, chỉ liếc mắt nhìn cũng biết hắn đang nói hai chữ ‘Đồ ngốc’.
A Yên không khỏi bất đắc dĩ, xoay mặt đi.
Bên kia, thái tử cũng đã nhận ra A Yên giữa đám đông nữ sinh, liền gật đầu chào.
A Yên cười có lễ, cũng gật đầu chào lại.
Hôm nay mấy vị hoàng tử đến tham quan, là muốn đích thân quan sát các nữ sinh trong nội viện đấu văn đối thơ. Phu tử liền đưa ra mấy đề mục để khảo nghiệm mọi người. Nhất thời, phần đông nữ sinh đều nhao nhao muốn thử, biết rõ đây chính là thời điểm cực tốt để thể hiện.
Nếu là trước đây, A Yên tuy không cần phải tranh đua để hấp dẫn sự chú ý của thái tử cùng hai vị hoàng tử, nhưng rốt cuộc sẽ vẫn vì tính hiếu thắng mà thi triển hết tài năng.
Nhưng hiện giờ, nàng vốn định tao nhã thu mình, an phận làm việc. Vì vậy, dù Hà Phi Phi và Tôn Nhã Úy muốn kéo nàng tiến ra thế nào, nàng vẫn không hề lay động. Chỉ nói mấy ngày qua nằm trên giường quá lâu, chưa từng làm thơ, hiện thời cứ suy nghĩ nhiều lại cảm thấy đau đầu.
Hà Phi Phi cùng Tôn Nhã Úy thấy vậy, cũng không miễn cưỡng nữa, tự mình bước ra.
A Yên một mình đứng lại, nhìn đám nữ sinh xung quanh nhao nhao muốn thi, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nghĩ rằng chính mình tuy bề ngoài là niên thiếu tươi xinh, nhưng trong tâm hồn đã thủng trăm ngàn lỗ, bây giờ lại cùng một đám tiểu cô nương ở đây tranh ngắn tranh dài?
Lập tức lặng lẽ lui ra, đi tới thư viện phía sau núi.
Thư viện này vốn là thư viện hoàng gia được xây dựng kế núi gần sông, có từ tiền triều. Về sau mới cải tiến nơi này, khởi công xây dựng nữ học Mi Sơn. Ngày nay, thư viện có đến năm nội viện, năm gian hậu viện, dựa lưng vào núi, bên trong có cổ thụ trăm năm che trời, còn có rất nhiều quái thạch, um tùm như rừng.
Năm xưa A Yên thích nhất là trốn ra đây một mình phẩm trà đọc sách, lại xem như là chuyện vui lớn nhất của đời người.
Thừa dịp mọi người đều đang bận rộn đấu thơ, A Yên một mình thơ thẩn. Lúc này đang là mùa thu, ngoài cây tùng ra, cây cối khác đều đã tiêu điều. Lá vàng khô rụng chồng chồng lớp lớp dày đặc, đạp lên phát ra âm thanh rạo rạo.
A Yên ngồi trên một tảng đá, nghỉ ngơi một lát. Lúc ngẩng đầu lên, liền bắt gặp bên cạnh có mấy cành táo rũ xuống, treo rất