Mấy ngày nay sức khỏe A Yên rất tốt, thời gian nghỉ ốm một tháng cũng đã hết, vì vậy, một ngày nọ, nàng thức dậy thật sớm, thu dọn đồ đạc rồi lên kiệu, đến trường nữ học. Nhà A Yên nằm trong ngõ Tiểu Tường Phượng, cách hoàng cung khoảng hai dặm, cách trường nữ học ước chừng ba dặm.
Hiện giờ, cỗ kiệu của A Yên đã ra khỏi ngõ Tiểu Tường Phượng, quẹo vào con phố phồn thịnh sầm uất. A Yên không khỏi cảm thấy mới lạ, vén màn kiệu lên, nhìn ra phía ngoài.
Đường phố đông vui, môn lâu mọc lên như rừng, bảng hiệu chữ vàng, cờ phướn tung bay chỗ nào cũng có. Trên đường phố, kẻ đến người đi. Đây là khu phố phồn hoa rực rỡ nhất trong trí nhớ của nàng.
Bên cạnh cỗ kiệu của A Yên có một nam tử cưỡi trên con ngựa cao to, đầu đội ngọc quan màu tím đậm, bên môi thoáng câu lên một nụ cười, nghiêng mắt mà nhìn A Yên, trông rất nồng nhiệt.
A Yên đang ngắm phố, đột nhiên nhìn thấy gương mặt này, lúc đầu lắp bắp kinh hãi, sau suy nghĩ cẩn thận liền bĩnh tĩnh trở lại, lễ phép gật đầu chào hắn rồi buông màn kiệu xuống.
Người nọ chính là ngũ hoàng tử Yến Vương, mẫu phi là Hoàng quý phi được sủng ái nhất của Vĩnh Hòa đế, là đệ đệ khác mẹ của đương kim thái tử. Ngày thường hắn ỷ vào mẫu phi yêu chiều, phụ hoàng dung túng, đã làm không ít chuyện phóng đãng không kiềm chế được, đôi khi còn tầm hoa vấn liễu.
Trước kia A Yên đã không thích Yến Vương vì có lần theo phụ thân tiến cung dự tiệc, bị hắn bắt nạt. Lớn lên một chút, hắn được phong vương, rời cung mở phủ. Không may, phủ đệ của hắn lại ở số 2 ngõ Tiểu Tường Phượng, ngay bên cạnh Cố phủ.
Vương phủ đó vốn để không nhiều năm, hiện thời đã được tu sửa lại, trở thành địa bàn của hắn.
Vì vậy, A Yên lại càng không thích. Một là, vương phủ để không trước kia từng là nơi nàng chơi đùa , nay lại bị chiếm mất. Hai là, kể từ khi Yến Vương về làm hàng xóm, rất hay sang phủ nàng chơi, cứ hở một tí lại trông thấy gương mặt như cười như không cười của hắn, nàng cảm thấy rất, rất không hay ho.
Nàng đời trước, chưa từng cho Yến Vương nhìn thấy sắc mặt tốt đẹp của mình.
Nhưng về sau đã xảy ra rất nhiều chuyện, A Yên từ từ ngẫm nghĩ, lại cảm thấy Yến Vương kỳ thật đối với mình cũng không tính là quá kém. Năm đó, sau khi hắn đoạt được ngôi vua, xem như mở ra một mắt lưới giúp nàng cùng Thẩm Tòng Huy thoát thân. Lúc bấy giờ, nàng mới có thể có cơ hội đưa Thẩm Tòng Huy và Thẩm Việt rời khỏi thành Yến Kinh.
A Yên lúc này đang dựa trên gối đầu mềm mại ở trong kiệu, nhắm mắt ngẫm lại đời trước. Nam tử thân mặc long bào kia, bộ dáng rõ ràng cao cao tại thượng lại nhếch môi mỉm cười với nàng, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc vài phần tuyển lựa, hỏi nàng:
“A Yên, nàng muốn ở lại đây, hay muốn rời đi?”
Khi hắn hỏi như vậy, rõ ràng là đang cười, nhưng A Yên lại cảm giác được trong giọng nói của hắn có vị bi thương nồng đậm. Nàng phân biệt không rõ, trong ánh mắt hắn đến cùng có phải là có một tia kỳ vọng hay không.
Có điều, lúc đó A Yên đã biết lòng dạ đế vương như kim dưới đáy biển. Phụ thân của nàng kết bạn với đế vương một đời, cuối cùng lại chết trong tay đế vương. Nàng không muốn bước theo vết xe đổ của phụ thân mình.
Huống chi, khi đó A Yên sớm đã gả đi, làm vợ người ta.
Hiện thời, A Yên hồi tưởng đến vị thiếu niên tiêu sái cưỡi bạch mã, đội ngọc quan tím đậm kia, nhớ đến hàng lông mày xếch dài đến tận thái dương kia, nhớ đến đôi mắt trời sinh đã có vài phần hoa đào kia, trong lòng không khỏi thê lương.
Nàng sau đó, cùng lắm chỉ mới mười sáu tuổi đã trở thành góa phụ tha hương, dẫn theo đứa cháu chồng Thẩm Việt phiêu bạt bốn phương, chịu bao khổ sở.
Thế rồi, vào một đêm gió thảm mưa sầu, nàng đang dùng chút củi khô còn sót lại nhen nhóm nấu cơm, cũng giúp mình cùng Thẩm Việt sưởi ấm, nghe được các bạn hàng xóm tán ngẫu, nói hoàng đế băng hà.
Hắn hao tổn tâm cơ giành được vị trí đó, vậy mà mới ngồi được một năm đã chết, chết không hề minh bạch.
A Yên khẽ run rẩy, biết rõ hiện thời thoạt nhìn có vẻ thái bình, nhưng chỉ cần đến mùa đông năm sau thôi, cũng chính là cái năm mình mười sáu tuổi ấy, thành Yến Kinh sẽ gánh chịu kiếp nạn long trời lở đất, máu chảy thành sông.
Vừa nghĩ đến đây, cỗ kiệu đã dừng lại trước cổng trường nữ học. Lục Khinh vội vàng chạy đến đỡ A Yên xuống kiệu.
Bên này vừa xuống, bên kia Yến Vương cũng đến nơi. Đôi mắt nhỏ dài mỉm cười kín đáo, mang theo vài tia trào phúng: “Thật sự bệnh đến nỗi không lết đi được nữa à? Ngày cả xuống kiệu mà cũng cần người giúp?”
A Yên hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Bái kiến Yến Vương điện hạ.”
Thái độ cung kính, thần sắc lãnh đạm, điều này làm cho Yến Vương giật mình, khẽ nhướng hàng mày xinh đẹp, quan sát A Yên: “Hôm nay sao vậy, đổi tính rồi à?”
A Yên trước đây không như thế này đâu, vừa thấy Yến Vương, sắc mặt liền sầm xuống ngay.
A Yên lại không muốn có quan hệ gì với hắn, lập tức chỉ nói: “Điện hạ, nếu không có chuyện gì, A Yên xin phép vào lớp trước.”
Nói xong, cũng không chờ hắn trả lời, đi thẳng vào trong.
Yến Vương đứng ở phía sau, hơi chút kinh ngạc. Về sau, nhìn thấy dáng người uyển chuyển tha thướt bước đi của A Yên, lại bật cười.
Nụ cười này, mang theo vài phần yêu chiều, dường như đang nghĩ tiểu cô nương nhà bên đang bướng bỉnh làm nũng.
A Yên vào nữ học, liền gặp các cô nương tụ thành tốp năm tốp đi về phía học đường. A Yên trông thấy vẻ mặt tươi cười sáng lạng của các nàng, tựa như những mầm lá tươi non đang sinh trưởng khẻo mạnh giữa ánh mặt trời ngày xuân, khiến người ta bắt gặp liền thấy tràn đầy hy vọng.
Nàng không khỏi nở nụ cười. Lại nghĩ, mình nay tuy đã không còn nhỏ, lại không thể có tâm tính thoải mái như những cô nương này được, có điều, một lần nữa trở về làm tiểu cô nương mười lăm tuổi, đôi mắt sáng người, thân thể khỏe mạnh, tương lai thế nào cũng có thể đoán biết được.
Lập tức cất bước đi về phía học đường. Lúc này, học đường không mấy khác biệt so với trong trí nhớ, hết thảy đều tốt đẹp như vậy.
A Yến bấy lâu ở nhà, vừa dạy đệ đệ Cố Thanh đọc sách, vừa thuận tiện ôn lại bài vở ngày xưa.
Cầm bút có chút không thạo, còn phải luyện tập nhiều hơn. Ngược lại, thi từ văn chương đều trôi chảy, ngày đó bản lĩnh sâu, nàng lại có trí nhớ tốt, đương nhiên không cần phải lo.
Trong lớp, mấy cô nương quen biết nàng, khó tránh khỏi ân cần hỏi thăm, nàng chỉ cười cười. Đang lúc chào hỏi, lại trông thấy giữa đám đông có một cô nương đứng xa xa nhìn mình. Quay đầu nhìn kỹ, thì ra là một gương mặt quen thuộc.
Nhìn cô nương mạc quần sáo trắng trong thuần khiết trước mặt, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh cao quý hoa lệ của phu nhân Bình Tây Hầu. Đây chính là Lý Minh Duyệt, con gái dòng thứ của Ngự Sử đại nhân Tứ cô nương.
Thật ra, trang phục mà Lý Minh Duyệt bình thường hay mặc, khi đứng giữa những nữ sinh