Đừng nói bà chỉ là vợ kế, là kế mẫu của người ta, mà ngay cả mẹ đẻ của A Yên mà đem thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc của Tả tướng gia so sánh với chúng phi tần trong cung, nghe thế nào cũng chẳng ra làm sao, khiến người ta cảm thấy lúng túng.
Thái tử ngẩng đầu lên, hờ hững liếc mắt nhìn A Yên, lại thấy nàng vẫn tỏ vẻ bình thường, không màng danh lợi, đôi mắt trong như nước ôn thuận, nhìn không ra có chút khó chịu nào.
Văn Huệ hoàng hậu nằm dựa trên giường, trong lòng lại có chút xem thường phu nhân Tả tướng. Hoàng hậu biết bà chỉ là con gái của một tiểu hộ, lại không biết vì sao lọt được vào mắt xanh của Tả tướng, lập bà làm vợ kế, chẳng hề môn đăng hộ đối chút nào.
Hoàng hậu mệt mỏi ho khan một tiếng, kéo A Yên lại tiếp tục nói chuyện.
Lý thị vốn muốn nhân cơ hội chen lời vào, nói chuyện với Hoàng hậu, ai ngờ Văn Huệ hoàng hậu lại không hề liếc mắt nhìn bà lấy một cái. Điều này làm cho bà cảm thấy mất tự nhiên, đành ngồi yên một chỗ không dám lên tiếng nữa.
Nói chuyện một lát, Văn Huệ hoàng hậu lại lên cơn ho nặng, A Yên và cung nữ thay nhau vuốt lưng dâng nước cho bà. Văn Huệ hoàng hậu vẫn kéo tay A Yên không tha, thở hồng hộc nói.
“A Yên, sức khỏe ta bây giờ không được tốt, chỉ sợ cũng không còn sống được bao lâu. Hôm nay nhìn thấy con, trong lòng ta rất vui, tinh thần cũng thư thái hơn nhiều. Nếu con có thời gian, thường xuyên tiến cung thăm ta nhé.”
Văn Huệ hoàng hậu không tự xưng bản cung, lúc nói chuyện với A Yên tỏ ra hết sức thân mật, điều này lại càng làm cho A Yên có dự cảm xấu.
Thân mật như vậy, thực sự là có ý muốn nàng trở thành con dâu của bà ư?
Ngẫm lại cũng đúng, nếu là Văn Huệ hoàng hậu, người mà bà không thể buông bỏ nhất, chính là thái tử.
Kẻ thù cả đời của bà, đương kim Hoàng quý phi vẫn còn rất khỏe mạnh, lại được Vĩnh Hòa Đế sủng ái. Bà biết rõ Hoàng quý phi vẫn luôn thèm thuồng ngôi vị Thái tử, muốn đoạt nó cho con trai bà ta. Nếu bà mất đi rồi, không biết hậu sự sẽ như thế nào đây.
Nàng liền mỉm cười thưa vâng, rồi bái biệt rời đi. Văn Huệ hoàng hậu lại nói Thái tử đi theo tiễn hai người về.
Vì có Lý thị ở giữa, Thái tử cũng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn A Yên, đôi mắt đen tĩnh mịch cực kỳ, nhìn không ra tâm tư.
Đi được một đoạn thì chuyển sang một khúc quanh, rẽ vào hành lang, liền trông thấy một nữ tử trang phục xinh đẹp quý giá, sau lưng còn kéo theo một đàn mấy chục cung nữ thái giám, lũ lượt mà đến.
A Yên liền nhỏ giọng nói với Lý thị. “Đây là đương kim Hoàng quý phi.”
Thoáng chốc Hoàng quý phi đã đến gần, A Yên cùng Lý thị vội vàng hành lễ chào hỏi. Hoàng quý phi xinh đẹp lãnh diễm, mắt phượng chau lên, mỉm cười nhìn A Yên, giọng nói lại mang theo trào phúng.
“Chao ôi, đây không phải là A Yên sao, tiến cung thăm Hoàng hậu nương nương đấy ư?”
Nói xong khẽ cười một tiếng, ánh mắt lại dao động qua lại giữa thái tử và A Yên, nhướn mày nói tiếp. “Ngẫm lại cũng đúng, vốn cũng nên tiến cung thăm hỏi.”
Ý tứ của bà thế nào mọi người đương nhiên hiểu được. Năm đó Vĩnh Hòa Đế đã nói muốn lập A Yên làm con dâu hoàng gia, bảy, tám phần mười là làm thái tử phi rồi.
Con dâu tương lai, đương nhiên phải vội vàng tiến cung thăm bệnh mẹ chồng tương lai rồi.
A Yên cũng coi như quen biết Hoàng quý phi, lập tức chỉ nhàn nhạt nở nụ cười.
“Hoàng hậu nương nương bệnh nặng, mẫu thân muốn tiến cung vấn an hoàng hậu nương nương, vì vậy A Yên mới theo cùng. Hôm nay gia phủ hái được nhiều mẻ táo mới chín, vốn định sáng sớm sẽ đưa qua hiếu kính quý phi nương nương, ai ngờ lại trì hoãn.”
Lúc này thần thái của Hoàng quý phi mới có chút hòa hoãn, cười nói. “Cũng khó cho ngươi, hàng năm đều ghi nhớ, trong và ngoài cung đều chưa từng quên bỏ lần nào.”
Đang khi nói chuyện, bà quét mắt nhìn qua Thái tử. “Thái tử điện hạ, ngài cũng đừng căng thẳng quá như vậy. Chẳng lẽ còn sợ ta cướp A Yên cô nương chạy mất hay sao?”
Thái tử lúng túng cười một tiếng, vội nói. “Quý phi nương nương nói đi đâu vậy.”
Hoàng quý phi lại không thèm đáp lời, kéo tay A Yên nói. “Đi, đến Gấm Huy Cung của ta chơi, nói chuyện với ta một lát đã.”
Nói xong lập tức kéo A Yên đi luôn.
Lý thị bị ghẻ lạnh, hồi lâu không biết làm sao mới phải, cuối cùng chỉ có thể dậm chân một cái, thầm than một tiếng rồi tự mình về phủ.
Vừa về đến Cố phủ, Cố Tề Tu thấy bà về có một mình, để mặc A Yên ở lại trong cung thì giận đến mức râu ria đều vểnh lên, nghiêm nghị quát bà một trận.
Cố Thanh thấy phụ thân mắng mẫu thân thậm tệ cũng bị dọa không nhẹ, chân tay run rẩy, trốn trong Đông sương phòng không dám đi ra.
Nhưng A Yên ở trong cung cũng không xảy ra chuyện gì đáng nói. Nàng chỉ bị Hoàng quý phi giữ lại nói chuyện, bà còn mang mấy món trang sức ngày thường vẫn luôn mang trên người ra tặng cho A Yên.
A Yên từ chối mãi không được, cuối cùng đành phải nhận lấy một cây trâm hoa hồng sa, hình thức lạ mắt nhưng lại không đáng giá.
Sau khi về đến nhà, phát hiện không khí trong nhà có chút quỷ dị, nàng vào phòng bái kiến phụ thân mà không thấy ông đâu, lại bắt gặp Lý thị đang ôm Cố Thanh khóc nức nở.
Cố Thành Thấy A Yên đã về, vội vàng tránh khỏi vòng tay ôm của Lý thị, nhào vào lòng A Yên nức nở. “Tỷ tỷ, phụ thân tức giận.”
A Yên ôm Cố Thành vào lòng, xoa đầu nó trấn an, cười nhạt nói. “Phụ thân chỉ là nhất thời không vui, chắc có điều hiểu lầm. Tỷ tỷ dẫn đệ qua đó xem thế nào.”
Cố Thanh vẫn có chút e ngại, nhăn nhó hàng mày không dám đi theo.
A Yên