Mấy ngày kế tiếp, A Yên cẩn thận hỏi thăm tin tức trong cung. Nữ sinh trong học viện đều có xuất thân từ cao môn đại hộ, đương nhiên linh thông tin tức. Cũng vừa hay ngày đó Đức Thành Hầu phu nhân dẫn theo tiểu nữ Hà Phi Phi tiến cung thăm bệnh hoàng hậu. Sau khi trở về, Hà Phi Phi liền kể cho A Yên và Tôn Nhã Úy nghe.
“Hoàng hậu nương nương bệnh rất nặng, e là khó qua khỏi. Mẫu thân dẫn ta đi bái kiến, nói chuyện chưa đầy một nén nhang hoàng hậu đã ho khan liên hồi, xem có vẻ như ho ra cả máu.” Hà Phi Phi nhíu mày, giọng kể rất sinh động.
A Yên sớm biết sự tình sẽ đi đến bước này, nhưng khi quả thật nó sắp xảy ra cũng không khỏi thở dài.
Nói thật ra, nàng và Thái tử không phải là không có tình cảm. Hai người thân quen từ nhỏ, chơi với nhau như thanh mai trúc mã, nàng không hề hy vọng hắn đi về hướng bại vong. Chỉ là, thứ nhất thế cục trong triều, một cô gái yếu đuối như nàng không thể làm gì được, không phải cứ có được ký ức của kiếp trước, biết được chuyện tương lai mà có thể thay đổi mây mưa; Thứ hai, thật sự nàng không muốn giúp Thái tử mưu hại Yến Vương. Tranh đoạt triều đình, thắng là vua thua là giặc, cá lớn nuốt cá bé thành quen. Không thể có chuyện điều hòa hay cục diện song doanh, mà nhất định phải có một bên ngã xuống. Vì vậy, xét về tình nghĩa, nàng thà dứt khoát không giúp người nào, tất cả thuận theo tự nhiên.
Ngước mắt lên, nàng nhìn thấy Tôn Nhã Úy đang ở nơi đó trầm tư suy nghĩ, trong ánh mắt có điều lo lắng.
A Yên thầm nghĩ, kỳ thật hai người đó, cũng là nghiệt duyên. Hai đời đều liên kết vì xã giao vì chính trị. Kỳ thật, nếu Thái tử có thể đăng cơ làm đế, Tôn Nhã Úy chiếm giữ hậu cung, đó thật sự cũng không phải là chuyện tốt. Bởi vì Thái tử, không đủ để phó thác cả đời.
Lại nhớ đến chuyện tiến cung hai ngày trước, lời Văn Huệ hoàng hậu nói khiến nàng luôn thấp thỏm lo âu. Nhưng người ta cũng không nói gì rõ ràng, nàng ngược lại cũng không biết từ chối thế nào, hiện thời chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tối tan học trở về, đến trước ngõ Tiểu Tường Phượng, đã thấy trước đại môn có một nam tử áo xanh, lén la lén lút, mang theo oán khí giằng co với một thị nữ.
A Yên nhìn kỹ liền nhận ra, cô gái kia chính là thị nữ trong phòng Lý thị, tên là San Hô. Bên cạnh Lý thị có hai đại nha hoàn được trọng dụng nhất, một người là Mã Não, một người là San Hô.
Nàng không khỏi nhíu mày, có lẽ giữa hai người nọ đã từng trao đổi lén lút, hoặc là gian tình này nọ.
Nếu thị nữ có ý trung nhân, muốn ra ngoài lập gia đình, Cố gia cũng không đến mức không tha. Chỉ sợ bị người ta hãm hại, lỡ lầm mang thai, hoặc bị dụ dỗ làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung mà thôi.
A Yên liền sai Lục Khinh đi gọi Lam Đình, mệnh cho hắn. “Tra cho kỹ chuyện này, nam tử đang nói chuyện với San Hô ở đằng kia là ai.”
Lam Đình chỉ nhìn một cái liền bẩm lại. “Người này ta có biết, chính là cữu cữu (cậu) bên nhà mẹ đẻ của Lý phu nhân.”
A Yên hơi kinh ngạc, hẳn là trước kia đã từng gặp người này rồi mới phải. Lý thị xuất thân tiểu hộ, nhà mẹ đẻ thế yếu. Thân nương của bà sức khỏe yếu kém, thường nằm bệnh trên giường, còn có một đệ đệ. Đệ đệ kia tướng mạo bình thường, tính tình táo bạo, thủ đoạn lưu manh, nghe nói còn dính dáng đến bài bạc nghiện ngập.
Nàng nhíu mi nhìn kỹ, lờ mờ cũng nhớ ra được vị cữu cữu này.
Trong lòng nàng đã có suy đoán, lúc này lại thấy San Hô đã tránh thoát được người nọ, lén lút hồi phủ.
A Yên mệnh cho Lam Đình. “Sai người đi theo cữu cữu, bắt buộc phải tra cho ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Lam Đình lập tức lĩnh mệnh, ra ngoài an bài.
A Yên về đến phòng mình, từ xa nhìn sang, đã thấy trong tiểu vượt viên bên phía Đông Sương phòng thấp thoáng bóng dáng nhỏ bé béo núc của Cố Thanh. Thằng bé ở trong vườn hoa tay múa chân, hì hục đánh quyền múa cước, hết sức nghiêm túc.
A Yên không khỏi gật đầu mỉm cười.
Cố Thanh nhìn thấy nàng, luyện võ xong liền cung kính tiễn sư phụ về, rồi vui vẻ chạy đến, kéo tay A Yên nói.
“Tỷ tỷ, hôm nay Việt ca ca của Tấn Giang Hầu Phủ đến, đưa cho ta một lễ vật, còn nói muốn mời đệ ngày mai đến Tấn Giang Hầu phủ chơi.”
A Yên mấy ngày nay nặng nề tâm sự, cảm thấy cả nhà như đang đi trên băng mỏng, chỉ hơi bất cẩn một chút sẽ lại bước theo vết xe đổ của kiếp trước, lãnh nhận kết cục cửa nát nhà tan. Bây giờ vừa nghe Cố Thanh nhắc đến Thẩm Việt, thật sự vô cùng phản cảm.
Mỗi người trùng sinh đều muốn làm lại cuộc đời. Hắn đi dương quang đạo của hắn, mình đi cầu độc mộc của mình, cần gì cứ phải dây dưa không ngừng thế này. Chẳng lẽ thật sự nó có ý nghĩ kỳ lạ, cho rằng bây giờ ân cần như vậy, Cố Yên nàng lại có thể giống như kiếp trước ngậm đắng nuốt cay, làm trâu làm ngựa vì nó sao?
Cố Thanh lại vô cùng hưng phấn, thật sự rất muốn đến Tấn Giang Hầu phủ chơi đùa. Nó cứ lôi kéo A Yên, muốn cho nàng xem mấy món lễ vật Hầu phủ đưa tới.
A Yên vừa nhìn, cũng không phải là thứ quý giá gì, chỉ là mấy món đồ chơi bằng thủ công tinh xảo, dụ dỗ con nít mà thôi. Có điều, nằm lẫn trong số đó lại có một cây trâm gỗ.
A Yên cầm trâm gỗ lên xem, lền nhận ra đây là món đồ do chính tay nàng dùng dao đục khắc. Hình ảnh kiếp trước cứ thế ùa về.
Thiếu niên mặc bộ quần áo vải thô, quật cường nói với A Yên: Thẩm thẩm, cuối cùng sẽ có một ngày con trở lại thành Yến Kinh, bắt tất cả những kẻ đã xem thường chúng ta quỳ gối dưới chân con, để cho thẩm được sống những ngày tháng ăn sung mặc sướng.
Đôi mắt thiếu niên ấy không còn vẻ trong sáng ngây thơ như trước, thay vào đó là một màu tối sâu thăm thẳm khiến người ta không thể nhìn thấu.
Cố Thanh đang loay hoay nghịch ngợm những món đồ chơi nho nhỏ lạ lẫm, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy tỷ tỷ mình mắt ướt thẫn thờ. Nó cả kinh, ngạc nhiên hỏi. “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
A Yên cười khẽ một tiếng, lắc đầu, để cây trâm gỗ xuống, nói: “Hôm nay trời lạnh, gió bên ngoài thổi mạnh khiến mắt ta hơi xót.”
Cố Thanh lập tức bỏ đồ chơi xuống, chạy đến xem tỷ tỷ. A Yên lại lỡ đãng nói: “Thanh nhi, sau này không nên tùy tiện nhận lễ vật của người ta.”
Nàng nhìn mấy món đồ chơi bày đầy một bàn dài, cười nói. “Những thứ này mặc dù không đắt giá, nhưng đều tốn rất nhiều công phu mới làm ra được. Bây giờ người ta cứ vậy tặng cho đệ, sau này đệ phải báo đáp thế nào đây?”
Cố Thanh sững sờ một lát, rồi nhanh chóng nói. “Việt ca ca yêu thích đệ, đối đãi với đệ rất tốt. Tỷ tỷ nói vậy, sẽ rất xa lạ khách