Lại nói về Cố Tề Tu, bởi vì quỳ trước ngự thư phòng của Vĩnh Hòa Đế hồi lâu, lại trong lúc trời tuyết rơi giá rét, về đến nhà, áp lực chợt giảm, toàn thân toát mồ hôi lạnh, để nguyên quần áo cứ vậy ngã vật ra giường. Trong mơ hồ, ông được đút cho một chén canh gừng, sau đó liền chìm vào hôn mê, ngủ say không tỉnh.
Lý thị được Cố Yên căn dặn, chính xác là cách mỗi nửa canh giờ liền vào phòng kiểm tra một lần. Lúc đầu cũng không có gì, Cố Tề Tu vẫn liên tục ngủ say như chết. Ai ngờ đến sau nửa đêm bà tỉnh lại, vào kiểm tra lại thấy khuôn mặt Cố Tề Tu đỏ bừng. Bà đưa tay sờ trán thì thấy nóng ran, đúng là đang sốt cao. Lần này cả kinh không nhẹ, bà vội vàng hô hoán nha hoàn.
Hôm nay gác đêm là đại nha hoàn San Hô, vừa thấy tình hình liền biết không thể tùy tiện làm chủ, liền nói: “Hay là qua Tây sương phòng, mời Tam tiểu thư đến ra quyết định.”
Lý thị đương nhiên hiểu, lập tức phân phó San Hô. “Ngươi chạy nhanh qua Tây sương phòng, nhất định phải mời Tam tiểu thư đến cho bằng được.”
San Hô vội vàng thưa vâng, chỉ khoác thêm một lớp áo bông rồi chạy nhanh đến Tây sương phòng.
Bên này, A Yên cũng ngủ không ngon giấc. Nàng hiểu, cha mình đời trước chọc giận Vĩnh Hòa Đế, trước mặt mọi người bị ngài trách mắng, sau khi trở về khí giận công tâm, từ đấy mà bệnh. Nhưng thật ra, nói chọc giận cũng là bịa đặt, nguyên nhân chính là phụ thân quyền cao chức trọng mà không biết đủ, sớm đã bị Vĩnh Hòa Đế coi như cái đinh trong mắt.
Đời này, phụ thân quỳ xin dưới trời tuyết, tình thế ngược lại cũng có phần tương tự kiếp trước. Chỉ là, một người không hề đề phòng, một người đã trù tính tất cả mà thôi.
A Yên thấy phụ thân sau khi trở về liền ngủ say không tỉnh thì vô cùng lo lắng, căn bản cứ luôn trằn trọc không dám ngủ say.
Đến nửa đêm, vừa mới chợp mắt lại nghe thấy tiếng đập cửa. Gác lò sưởi ở buồng ngoài là Thanh Phong, biết rõ giờ này mà dám đến quấy rầy giấc ngủ tiểu thư, tất nhiên là xảy ra chuyện lớn, cũng sợ hết hồn, vội vàng mặc thêm áo bông đi ra mở cửa.
A Yên nghe tiếng cửa mở ra, tiếp theo là tiếng nhỏ giọng thông truyền, trong lòng đã có dự tính, lập tức cũng tỉnh táo.
Thanh Phong rất nhanh đã quay lại, gấp gáp truyền lời. “Là San Hô bên chính phòng, nói lão gia bị bệnh, đang phát sốt cao.”
A Yên vừa xuống giường vừa căn dặn. “Mau mau gọi Lục Khinh, kêu nàng ra ngoài gọi ca ca của nàng là Lam Đình đến đây.”
Nói xong thì người cũng đã ra đến cửa, Thanh Phong thấy nàng muốn đi ra ngoài liền giúp nàng mặc vội áo choàng.
Không quản ngại bên ngoài có tuyết rơi, nàng từng bước giẫm tuyết mà đi thẳng về hướng chính phòng.
Lý thị đang ở đó, vô cùng lo lắng, trông thấy A Yên liền vội vàng chạy lên đón. “Phải làm sao bây giờ?”
A Yên đi thẳng vào phòng tự mình kiểm tra. Dưới ánh đèn lờ mờ, phụ thân vẫn đang nhắm mắt nằm ở trên giường, khuôn mặt đỏ bừng bất thường, trên người đắp một lớp chăn bông dày, toàn thân phát ra hơi thở ngột ngạt.
A Yên nhíu mày, nhàn nhạt căn dặn xuống dưới. “Mở cửa sổ ra cho thoáng khí một chút. Lấy khăn Hán Dương ngâm với nước nóng, rồi ướp chút rượu thuốc, lau người cho phụ thân.”
Lý thị nghe vậy lại kinh hãi, không dám tin mà nhìn A Yên. “Ông ấy đang sốt cao, sao lại mở cửa sổ.”
A Yên đáp. “Cửa sổ phía trên thông gió, chỉ cần ngăn gió đừng thổi thẳng vào người là được. Trong phòng bức bí, rất khó chịu.”
Lý thị mặc dù vẫn cảm thấy quỷ dị, nhưng lại nghĩ, rốt cuộc nàng cũng là con gái của hắn, nhất định sẽ không làm hại hắn đâu. Vật lộn suy tư một phen, cũng y lời làm theo.
Lam Đình cũng đã vội vàng chạy đến, A Yên liền sai hắn nhanh chóng cưỡi ngựa đi mời đại phu, lại tự tay kê một đơn thuốc, bảo hắn đi mua đầy đủ.
Lam Đình không hề nghi ngờ gì, nhanh chóng đáp ứng.
A Yên và Lý thị cùng nhau ở lại chăm sóc Cố Tề Tu, chỉ chốc lát sau Chu di nương cũng nghe được tin, vội vàng chạy đến bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
Lý thị nhìn Cố Tề Tu, không khỏi gạt lệ, Chu di nương cũng khóc theo.
A Yên lại không hề tỏ ra đau lòng, cũng chẳng rơi lệ mà vô cùng tỉnh táo, tự mình cầm khăn gấm nóng giúp phụ thân lau trán.
Ít lâu sau, đại phu cuối cùng cũng đến, lại chính là Tôn đại phu nổi danh nhất Thái y viện. Ông không nói hai lời đã chạy vào phòng bắt mạch, vừa thăm liền biết bệnh này khí thế hung hăng mức nào.
Ông bước ra buồng lò sưởi, nhíu mày căn dặn. “Bệnh này là cấp hỏa công tâm, là tâm bệnh. Hiện thời ta cứ khai trước hai đơn thuốc, các ngươi đi bốc cho hắn uống. Có lẽ ngày mai sẽ có chuyển biến tốt đẹp, đến lúc đó, lão phu sẽ đến khám mạch tiếp.”
Đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền đến lão nhân gia, A Yên đương nhiên vô cùng áy náy, nhưng biết rõ bệnh tình của phụ thân vô cùng nguy hiểm, cũng không còn cách nào khác. Nàng nghiêm túc cám ơn Tôn lão đại phu, lại đích thân đưa ông ra cửa phòng, còn căn dặn Lam Đình. “Lam Đình, ngươi thay ta tiễn Tôn đại phu về phủ.”
Lại lần nữa quay sang bái tạ Tôn đại phu. “Trong nhà ấu đệ tuổi còn bé, bây giờ trời cũng đã khuya, A Yên là nữ tử không tiện đưa tiễn, đành phải cáo biệt tại đây, mong rằng Tôn đại phu ngàn vạn đừng nên trách móc.”
Tôn đại phu vội vàng lắc đầu, đáp. “Tam cô nương cần gì khách khí như thế, phụ thân ngươi đang bệnh nặng, ngươi nên trở vào phòng chăm sóc cho hắn, ngày mai lão phu lại đến.”
Sau khi tiễn Tôn đại phu về, A Yên quay lại chính phòng, trông thấy Lý thị đang cố gắng đút thuốc, A Yên liền đến gần giúp đỡ.
************
Bệnh tình của Cố Tề Tu, quả là bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Không biết đã uống bao nhiêu chén thuốc, Lý thị, A Yên và Chu di nương ở bên tỉ mỉ hầu hạ, vẫn chưa từng khỏe lại.
Tin tức Cố Tề Tu bệnh nặng nhanh chóng truyền vào triều đình. Vĩnh Hòa Đế đương nhiên vô cùng đau lòng, cố ý bãi giá Cố gia, trước thăm hỏi trọng thần, sau lại lần nữa lên án mạnh mẽ hành vi của thái tử, hứa sẽ phạt nặng không tha.
Cố Tề Tu kéo thân thể bệnh nặng bái kiến thiên tử, nức nở than vãn, nói thân mình bệnh nặng lần này, sợ là không thể qua khỏi, đề xuất được cáo lão hồi hương. Vĩnh Hòa Đế đương nhiên cương quyết khuyên ngăn.
Vĩnh Hòa Đế vừa đi khỏi, cả một đám văn võ bá quan trong triều, cùng toàn thể hậu duệ quý tộc công hầu trong thành Yến Kinh cuối cùng cũng không đứng nhìn suông nữa, lũ lượt kéo nhau tới thăm. Bởi vì Cố gia không có đàn ông trưởng thành, Cố Yên thứ nhất đang bận chăm có phụ thân, thứ hai vẫn là nữ nhi chưa gả, cho dù xã hội Đại Chiêu cởi mở đến mấy cũng không thể ngày ngày ra ngoài tiếp khách. Vì vậy, phần lớn khách đến cửa đều bị nói khéo mời về, chỉ những ai đức cao vọng trọng lại phải là chỗ quen thân với Cố Tề Tu, mới được A Yên đích thân ra ngoài tiếp đãi, cám ơn.
Bấy giờ đã là mùa đông, Cố Thanh vẫn ngày ngày chăm chỉ luyện võ đọc sách. Mỗi lần sau khi tan học, nó sẽ đến thăm phụ thân và tỷ tỷ. Thấy nàng lo liệu hết trong lại ngoài, cơ hồ gầy đi một ít thì vô cùng đau lòng, chỉ hận bản thân tuổi còn quá nhỏ, không thể phân ưu giải sầu cho tỷ tỷ.
Cố Vân hay tin phụ thân lâm bệnh cũng thường xuyên về nhà giúp đỡ. Nhưng hiện nay dù sao nàng cũng đã gả cho người ta, không thể lúc nào cũng chạy về nhà mẹ đẻ được, sự giúp đỡ cũng chỉ có hạn.
Một ngày kia, tẩu tử nhà mẹ đẻ của Lý thị cùng mẫu thân đến thăm, còn dẫn theo một đám con nít cả trai lẫn gái. Cả nhà ồn ào, léo nhéo om xòm, phút chốc đã biến Cố phủ thành một phiên chợ náo nhiệt. Lý bá mẫu vừa vào cửa liền liên tục thở dài.
“Bên trong bên ngoài, không có người trụ cột gia đình, cũng không có ai trưởng thành đứng ra chủ trì đại cục, hay là mau mau gọi A Khánh về đi, dầu gì cũng có thể đỡ đần một chút.”
Lý thị vất vả lắm mới được A Yên hỗ trợ phái huynh đệ nhà mẹ đẻ ra ngoài làm ăn xa, cuối cùng cũng rũ bỏ gánh nặng, bây giờ vừa nghe mẫu thân nói vậy, lập tức căng thẳng. “Sao lại có thể phiền đến Nguyên Khánh. A Yên xưa nay kiến thức rộng rãi, quan to hiển quý thế nào đến thăm, nàng ấy đều có thể ứng phó được. Vất vả lắm Nguyên Khánh mới tìm được công việc tốt như thế, bắt hắn quay về phụ giúp việc nhà, lãng phí tài năng như vậy coi sao được.”
Ai ngờ Lý bá mẫu lại ngó trước dòm sau, còn kêu San Hô ra ngoài xem chừng, đến lúc trong phòng không còn ai mới giữ chặt lấy Lý thị, nhỏ giọng nói.
“Nhà lớn nghiệp lớn thế này, phu quân ngươi lại bệnh, sao có thể để cho một đứa con gái đi làm đương gia. Chẳng may phu quân ngươi có mệnh hệ gì, đến lúc đó, ngươi cùng A Thanh phải làm sao đây?”
Lý thị nghe xong lập tức rầu rĩ. Thầm nghĩ, mẹ cứ đem ý tưởng ngoài phố ngoài xá mang đến áp vào Cố phủ, còn tưởng rằng con gái mẹ ở trong Tả tướng phủ uy phong cỡ nào. Chứ biết đâu rằng tất cả chuyện trong cái nhà này, vốn từ đầu đến cuối đều nằm trong vòng tay khống chế của Tam tiểu thư người ta. Ngay cả huynh đệ nhà mình tìm được việc làm đó, cũng đều nhờ người ta ban cho.
Bây giờ, mẹ đến không phải là giúp, ngược lại còn thổi gió, muốn mình đi tranh gia sản.
Bà cũng hết cách, đành phải thở dài. “Mẹ, nếu có chủ ý thì cũng nên suy nghĩ một chút. Đây là Tả tướng phủ, chứ có phải mấy hộ tầm thường trong khu phố chúng