A Yên nghe nói Thẩm Việt đòi gặp mình cho bằng được, suy nghĩ một chút cũng đồng ý. “Mời hắn đến đây.”
A Yên đi đến khách sảnh, liền thấy Thẩm Việt đang nhìn chằm chằm vào bộ tranh chữ treo trong phòng, nhìn đến thất thần.
A Yên nương theo ánh mắt nó nhìn sang, bức tranh chữ đó chính là bức ngày xưa do chính tay nàng viết.
Năm đó, A Yên theo phụ thân tiến cung, đúng vào dịp Văn Huệ hoàng hậu cử hàng tiệc bách hoa, lệnh cho các quý nữ có mặt ngâm thơ đối câu. Lúc ấy, A Yên đã làm một câu thơ khiến mọi người kinh hãi thán phục, lập tức mang danh đệ nhất tài nữ thành Yến Kinh.
Bức tranh chữ treo trong khách sảnh chính là câu thơ nổi tiếng năm đó. Cố Tề Tu mặc dù làm việc kín kẽ, nhưng có được một đứa con gái tài mạo đều tốt như vậy, ông không khoe khoang thì cảm thấy rất khó chịu. Vì vậy liền sai người tạc tranh, treo công khai ở đây.
Về sau Cố gia bại vong, A Yên chỉ lấy lại được một bức họa này, không còn thứ nào khác.
Bức họa đó vì vậy liên tục đi theo nàng, cho đến khi Thẩm Tòng Huy chết đi, nàng vì cần tiền làm tang sự cho chồng mà phải bán hết của cải gia sản, bao gồm cả bức họa kỷ niệm năm nào.
Thẩm Việt hiển nhiên đã cảm giác được nàng đến. Thiếu niên mười hai mười ba tuổi đã có được tác phong nhanh nhẹn, văn nhã xinh đẹp tuyệt trần. Nó xoay người lại, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng. Đôi tròng mắt trong sáng hiện lên một nỗi bi ai, đậm đến nỗi tựa như không thể tan đi.
A Yên khẽ cười, thản nhiên nói. “Thẩm gia tiểu công tử, nghe nói ngươi có việc muốn nói với ta?”
Thẩm Việt vẫn lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, không nói câu nào.
A Yên thấy vậy, vui vẻ dần dần thu lại, lạnh lùng nói: “Thẩm gia tiểu công tử, có việc thì ngài cứ nói đừng ngại, nếu là vô sự, xin thứ cho ta không thể phụng bồi. Gia phụ bệnh nặng, còn cần chăm sóc.”
Nói đến đây, nàng liền xoay người muốn bỏ đi.
Thẩm Việt bỗng nhiên bước lên trước, kéo lấy ống tay áo của nàng.
Ánh mắt A Yên chợt lạnh, rũ tay áo. “Buông ra, nếu không ta sẽ kêu người.”
Nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng, tiểu công tử áo trắng sau lưng bỗng nhiên khàn khàn kêu. “Thẩm thẩm.”
Một tiếng “Thẩm thẩm” dường như xuyên qua thời không, trở lại mấy mươi năm về trước, cứ như vậy truyền vào tai nàng, mở ra những hồi ức đã phủ đầy bụi bặm trong lòng nàng, gợn lên biết bao con sóng.
Dưới lớp áo, bàn tay A Yên khẽ run, sít sao nắm chặt.
Thẩm Việt vẫn níu ống tay áo A Yên không buông, giọng nói lạnh lẽo thê lương.
“Thẩm thẩm, ta biết rõ, ngươi chính là thẩm thẩm của ta. Nhưng tại sao ngươi lại muốn xa lánh ta, đẩy ta ra xa ngàn dặm? Ngươi đối với người khác có thể dịu dàng như vậy, tại sao chỉ có mình ta là lạnh lùng?”
A Yên nhướn mày, bên môi kéo ra một tia cười lạnh, giọng nói lại càng lãnh đạm. “Ngươi là ai? Lại đang nói mê sảng cái gì? Ta nghe không hiểu.”
Thẩm Việt nở nụ cười đau khổ, vẫn níu tay áo A Yên không buông, bỗng nhiên “phù phù” quỳ sụp xuống đất.
“Thẩm thẩm.”
Người ta nói dưới đầu gối nam nhi dát vàng, nhưng trọng sinh một đời, thế gian này có một người có thể khiến nó thật lòng quỳ lạy, cũng có thể nhận một lạy này của nó, chỉ có Cố Yên.
A Yên nghe âm thanh “phù phù” ấy, vẫn chỉ cười lạnh.
“Luận bối phận, Thẩm gia tiểu công tử nên gọi ta là tỷ tỷ. Ta là cô nương chưa lấy chồng, không nhận nổi cách xưng hô kỳ lạ như vậy.”
Thẩm Việt vẫn quỳ ở đó, cười khổ nói. “Đến giờ khắc này, thẩm thẩm cần gì phải như thế. Với tính tình của thẩm, có thể lạnh lùng như thế đương nhiên bởi vì trong lòng thẩm thẩm còn nhớ chuyện cũ, cũng chính là cùng một loại người như ta.”
A Yên lặng yên đứng đó, nhưng tứ chi lại lạnh như băng, một câu cũng không muốn nói thêm.
Đối với người kia, nàng thật sự không có gì để nói.
Không có oán, cũng không có hận, có chăng chỉ là mệt mỏi.
Thẩm Việt quỳ ở nơi đó, sít sao kéo ống tay áo A Yên, trong giọng nói mang theo vài phần đè nén run rẩy. “Thẩm thẩm, người hỏi ta là người phương nào. Ta muốn nói cho người biết, ta là Thẩm Việt, là Thẩm Việt đã được thẩm chăm sóc mười năm, cũng là người bạn gắn bó với thẩm. Cũng là Thẩm Việt – người đã từng hạ lời thề, một ngày kia nhất định sẽ thăng quan tiến chức, nhất định sẽ để cho thẩm được cáo mệnh vinh hoa.”
A Yên khó khăn lắc đầu, bên môi bứt ra một nụ cười khô cứng, thấp giọng nói: “Thẩm gia tiểu công tử, ta lại không quen biết Thẩm Việt nào như vậy, thực sự không biết. Ta là cô nương chưa lập gia đình, sao có thể làm thẩm thẩm của người ta được.”
Nàng khép hờ mắt, dư quang ánh mắt quét về phía người mặc áo màu trắng đang quỳ dưới đất, nhàn nhạt nói. “Ngươi đi đi. Chuyện hôm nay, ta coi như chưa từng xảy ra.”
Thẩm Việt kinh ngạc, nhìn theo bóng lưng mảnh mai mà lạnh lùng, ánh mắt lộ rõ vẻ u mê cùng bất đắc dĩ. Nó thấp giọng lẩm bẩm.
“Ta biết thẩm thẩm có hiểu lầm về ta, nhưng thẩm chắc cũng biết, trong lòng ta vô cùng hối hận. Nếu không phải vì ta nhất thời tham luyến, sẽ không mang đến họa sát thân cho thẩm. Thẩm nên biết, Thẩm Việt dù máu chảy đầu rơi, cũng tuyệt đối không muốn để thẩm phải chịu bất kỳ oan khuất nào. Việc đã đến nước này, Thẩm Việt cũng không muốn giải thích. Thẩm tin cũng được, không tin cũng được, chỉ xin thẩm hãy nhớ lấy những gì Thẩm Việt đã nói hôm nay. Về sau, bất cứ lúc nào thẩm thẩm cần đến, chỉ cần nói một tiếng, cho dù có dốc hết tất cả, ta cũng sẽ dốc hết vì người.”
Nói xong, nó chầm chậm buông lỏng ống tay áo vốn đang nắm chặt trong tay.
A Yên rút tay áo về, lạnh nhạt nhìn lướt qua tiểu thiếu niên đang quỳ sau lưng, giọng nói vẫn có chút bất hòa. “Cố Yên ta vẫn chưa đến mức phải đi cầu sự giúp đỡ của một tiểu hài đồng mười hai tuổi.”
Thẩm Việt cười khổ một tiếng, từ từ đứng lên, chăm chú nhìn bóng lưng của A Yên, thấp giọng nói. “Thẩm thẩm, ta biết rõ thẩm sẽ không muốn gả cho tiểu thúc của ta nữa, cũng không muốn có chút liên quan nào với Thẩm gia chúng ta. Nhưng thẩm cũng biết, Thái tử và Yến Vương không phải người trường mệnh, đều tuyệt đối không thể gả.”
Nó dừng lại, lại vội vàng thấp giọng nói tiếp. “Hiện thời trong thành Yến Kinh này, ta đã quan sát một lượt, cũng chưa có người thích hợp…”
Chưa nói hết câu lại bị A Yên cười lạnh ngắt lời. “Thẩm Việt, ngươi nói ra lời này, chính mình không biết là buồn cười lắm hay sao?”
Đứa cháu kiếp trước này của nàng, đứa nhỏ chính một tay nàng chăm sóc lớn lên, hiện thời lại bắt đầu thay nàng lựa chọn vị hôn phu ư?
Thẩm Việt cúi đầu, than nhẹ một tiếng. “Thẩm Việt một lòng chỉ nghĩ cho thẩm thẩm, sau này thẩm sẽ hiểu.”
*************************
Sau khi Thẩm Việt rời khỏi Cố phủ, ngồi kiệu rời đi, trong lòng nó vẫn miên man suy nghĩ về tình cảnh gặp gỡ thẩm thẩm vừa rồi, nhớ đến đủ loại đau khổ của đời trước, không khỏi buồn bực vô cùng. Đang mệt mỏi nhắm mắt gặm nhấm tâm sự, lại nghe có tiếng vó ngựa. Nó lập tức mở mắt ra, vung rèm lên nhìn ra phía ngoài, đã thấy xa xa có một nam tử đang cưỡi ngựa mà đến.
Nam tử này thân hình lẫm liệt, lồng ngực mênh mông, đôi tròng mắt giống như hàn tinh, hai hàng mày kiếm sắc bén như dao, tư thế cưỡi ngựa oai hùng phi phàm.
Thẩm Việt nhìn chàng thanh niên nọ, trong đầu thoáng chốc nhớ lại. Mười một năm sau, hắn chính là Bình Tây Hầu – người kiên quyết khí khái đứng lên chống trời, là người chém một nhát quét ngang ngàn quân, khí thôn sơn hà.
Nó nhìn chằm chằm nam tử kia, trong đôi mắt trong sáng của trẻ thơ dần dần hiện ra vẻ tra xét.
Trông thấy người kia cưỡi ngựa tiến vào ngõ Tiểu Tường Phượng mà nó vừa mới đi ra, lập tức chợt to đôi mắt, ra lệnh cho gã hầu. “Dừng kiệu.”
Nó cho kiệu dừng ở đầu hẻm, xa xa