A Yên lẳng lặng nhìn đôi mắt sáng trong nghiêm túc của đệ đệ, tiếp tục nói: “Phụ thân bận việc, ngày thường không để mắt đến đệ, nhưng như vậy không phải ông không quan tâm đệ. Đệ là con trai duy nhất của ông, là người sẽ kế thừa hương hỏa của ông. Đối với đệ, phụ thân vẫn nuôi kỳ vọng rất lớn. Đệ có hiểu không?”
Cố Thanh bình thường đi theo Lý thị, Lý thị lại xuất thân từ tiểu hộ, đâu hiểu cách nuôi dạy con cái của quan gia, chỉ thường xuyên nói chuyện linh tinh, hoặc kể lể lão gia lại cưng chiều tỷ tỷ của nó thế nào.
Hiện thời, nó nghe A Yên nói vậy, tương đối rung động, kinh ngạc nhìn qua tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng hồi lâu. Cuối cùng, trong ánh mắt lại có chút ướt át.
“Tỷ tỷ, lời của tỷ, đệ hiểu. Chúng ta là tỷ đệ, đều là con cái của phụ thân. Chúng ta cả đời đều sẽ ở bên cạnh ủng hộ lẫn nhau.”
A Yên gật đầu dịu dàng cười một tiếng, cũng không nói tiếp nữa.
Từ sau ngày đó, Cố Thanh càng thêm thân thiết với A Yên, hầu như ngày nào cũng đi qua tìm A Yên. A Yên cũng kiên nhẫn dạy bảo, chỉ điểm cho nó những điều tâm đắc, những sách đã đọc, không hề cố kỵ. Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảm tỷ đệ giữa hai người rất tốt đẹp.
Chuyện này lại khiến Lý thị không vừa mắt, nhưng lại không thể nói gì, chỉ đôi khi ở trước mặt con mở miệng chê bai Cố Yên. Lúc trước không sao, nhưng giờ đây Cố Thanh đã cực kỳ yêu thích tỷ tỷ, nghe mẫu thân nói ngược lại còn thấy bất mãn.
“Mẫu thân, tỷ tỷ rất thân thiết với con, truyền đạt kiến thức, dạy con cách làm người, có gì không ổn? Vì sao mẫu thân lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?”
Cố Thanh đơn thuần, lập tức chất vấn Lý Thị. Lý thị nghe xong, nghẹn cả một bụng tức, thiếu chút nữa đã choáng đầu mà ngất.
Nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của con trai, bà cũng không dễ dàng mắng mỏ, đành phải nuốt cơn tức, trong lòng càng thêm bất mãn Cố Yên.
Một ngày nọ, tin tức truyền về, quân Bắc Địch đã tàn bại mà chạy, Đại Chiêu thu được toàn thắng. Hiện giờ, Cố tể tướng đang trên đường trở về Yến Kinh. Đi theo còn có Tề Vương và các tướng lĩnh lập công lần này.
A Yên vừa nghe, đương nhiên vô cùng vui vẻ. Tuy đã biết trước phụ thân sẽ bình an trở về, nhưng chuyện đời khó đoán, nơi đó lại là khói lửa đao thương, nàng vẫn luôn lo lắng cho an nguy của phụ thân.
Đã rất nhiều năm rồi nàng không gặp phụ thân, bây giờ được trọng sinh trở về, trong đầu vẫn không ngừng thương nhớ, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Khi đó, mình thật sự là viên minh châu trong lòng bàn tay phụ thân, được phụ thân hết mức yêu chiều, lúc nào cũng e sợ mình chịu ủy khuất.
Nếu phụ thân biết được sau này con gái của ông phải trải qua mười năm khốn cùng tơi tả, không biết sẽ đau thương đến mức độ nào.
Vì vậy, Cố Yên không thèm để ý điều gì khác nữa, chạy ngay ra cổng mong ngóng. Lúc này, Lý thị cũng dẫn theo Cố Thanh đi đến. Hai bên chào hỏi qua loa rồi đều ngóng ra ngoài.
Đợi chừng nửa chung trà, quả nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ngựa chạy đến, ngay sau đó liền nghe được tiếng nói chuyện. Cố tể tướng được gã sai vặt vén rèm kiệu, bước xuống, thân mặc quan bào, đang đi tới cổng.
Người khác không nói, Cố Yên lại có chút không khống chế nổi.
Nàng bình thường xem có vẻ trầm ổn, nhưng ở trước mặt phụ thân vẫn chỉ là một đứa con gái nhỏ bé. Lúc này, mắt thấy phụ thân đã gần năm mươi tuổi khuôn mặt vẫn thanh tuyển, cử chỉ tiêu sái đang vén áo bào đi tới, nàng rưng rưng cơ hồ muốn bổ nhào qua.
Cố tể tướng lần này ra ngoài làm công vụ, cũng chỉ hơn tháng. Tuy biết con gái yêu bị bệnh liệt giường, trong lòng thương nhớ, nhưng cũng không phải là sinh ly tử biệt nên cũng không nghĩ nhiều. Ai biết vừa vào cửa, con gái lại bổ nhào đến, làm như vừa phải chịu oan ức tột cùng, thậm chí trong cổ họng còn mang chút nghẹn ngào.
Cố tể tướng quả thật bị hù, vội vàng đỡ lấy, hỏi gấp: “A Yên, con sao vậy? Phải chịu oan ức gì ư?”
Lại thấy thân hình nàng có vẻ gầy sút, không khỏi đau lòng. “Mới chỉ hơn một tháng, sao lại gầy đi nhiều thế này? Bệnh đã dưỡng khỏi chưa?”
Cố Yên cũng biết mình không kiểm soát được tâm trạng, trước công chúng khó tránh bị người chê cười, lập tức vừa khóc vừa cười, liên tục lắc đầu: “Phụ thân, con không có oan ức gì hết, chỉ là rất nhớ, rất nhớ cha. Mới cách biệt hơn tháng, mà con cảm giác như đã nửa đời người!”
Lý thị bên cạnh cũng vội vàng nói: “Tam tiểu thư là vì hiếu tâm, một lòng thương nhớ phụ thân đó mà.”
Vừa nói xong, lại bĩu môi ra hiệu cho Cố Thanh tiến lên. Nhưng Cố Thanh từ trước đến nay vẫn luôn e ngại phụ thân, nhất thời thực không thể thân mật với phụ thân như tỷ tỷ được. Nó đứng yên tại chỗ, có chút sợ hãi rụt rè.
Cố tể tướng nhìn qua con trai, thấy nó vẫn béo ú như xưa, bộ dáng lại lúng ta lúng túng, cảm thấy không vui, chỉ gật đầu nói: “Vào nhà trước hãy nói.”
Tất cả mọi người tụ tập ở chính phòng. Lúc này tiệc mừng cũng đã được bày xong. Nhị tiểu thư cũng vội vã chạy đến gặp phụ thân. Vì vậy, cả nhà liền quây quần dùng bữa, vô cùng náo nhiệt.
A Yên đã ổn định lại tâm tình, càng cảm thấy mình tỏ vẻ trước mặt mọi người như vậy, thật là thất thố, trong bữa cơm lại có chút trầm mặc.
Ăn trưa xong, mọi người nói chút chuyện phiếm rồi từng người tản đi, Cố tể tướng cũng đến thư phòng.
A Yên vốn muốn trở về tây sương phòng, ai