A Yên cúi đầu. Bóng lưng mà phụ thân nhìn thấy trong mộng, mơ hồ phảng phất, có lẽ chính là tình cảnh mình lưu lạc đầu đường ở thành Yến Kinh.
Nàng bỗng không thể kìm nổi, nước mắt rơi xuống như mưa. Kiếp trước có bao nhiêu ủy khuất, lại không thể kể cho bất cứ ai, chỉ có thể một mình cố tỏ ra kiên cường, mỉm cười đối mặt. Bây giờ trở lại trước mặt phụ thân, một lần nữa làm cô con gái bé nhỏ thích làm nũng, nàng sụp đổ, nức nở thành tiếng, vùi đầu vào ngực phụ thân.
“Phụ thân, con, con…”
Môi nàng run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào không thành tiếng.
Cố tể tướng ôm con gái vào lòng, hiền từ vỗ nhè nhẹ phía sau lưng nàng: “A Yên, cuối cùng thì đó cũng chỉ là một giấc mơ. Cho dù có chân thật thế nào, đó cũng là mộng. A Yên, con yên tâm, tất cả chuyện đó đều sẽ không xảy ra.”
Tuy nói như vậy, Cố tể tướng lại cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Giấc mộng ngày đó hết sức chân thật, chân thật đến mức ông đang tha hương biên cương liền bắt đầu nôn nóng thương nhớ cô con gái cưng ở Yến Kinh. Mà nay đã gặp lại A Yên, nghe nàng nhắc đến giấc mộng này, thình lình lại vô cùng trùng hợp với giấc mộng lạ thường của ông.
Cố tể tướng cũng không nghĩ đến chuyện trọng sinh gì gì đó. Ông chỉ cho rằng, giấc mộng đó như một điềm báo tương lai. Tựa hồ trên trời cao có thần minh thương xót, mượn giấc mộng để báo trước cho cha con họ. Nếu một khi sơ sẩy, sẽ gánh chịu kết cục thê thảm.
Ông ôm đầu vai mảnh khảnh đang run rẩy của con gái vào lòng, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt sâu đầy vẻ trầm tư.
Đây là đứa con gái do người phụ nữ ông yêu thương nhất khổ sở sinh thành, là viên minh châu ông luôn nâng niu gìn giữ. Ông tuyệt đối không cho phép tình cảnh trong mộng phát sinh.
A Yên của ông, cần phải có tương lai hạnh phúc, một đời một kiếp vô tư vô lự.
A Yên tựa trong ngực phụ thân, khóc ròng một hồi, cuối cùng cũng trấn tĩnh lại. Nghĩ đến tất cả sự tình, lúc nào cũng muốn cùng phụ thân trò chuyện.
Lúc này, Cố tể tướng đương nhiên cũng có rất nhiều tâm sự, nhưng ông xem ý tứ con gái, vẫn là nhướn mày hỏi: “A Yên, con có suy nghĩ gì?”
A Yên thấy phụ thân hỏi như vậy, cũng không dấu diếm nữa, trực tiếp nói: “Phụ thân, mấy ngày qua con ở nhà dưỡng bệnh, lại vì những cơn ác mộng này mà day dứt không yên. Có rất nhiều chuyện trước kia không rõ, nay đã thông suốt cả. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, toàn thân lại đầy mồ hôi lạnh.”
Cố tể tướng gật đầu. “A Yên, con nói rõ hơn đi.”
A Yên đành nói tiếp: “Thứ nhất, trong Cố phủ, mẫu thân cũng không tự giác quản lý gia đình. Mọi chuyện trong nhà có nhiều sơ hở, gia quy lỏng lẻo. Cứ mãi như thế, khó tránh khỏi phiền toái kéo đến. Thứ hai, phụ thân công việc bề bộn, ngày thường đối với đệ đệ A Thanh khó tránh khỏi lơ là. Nhưng A Thanh lại là tiểu thiếu gia duy nhất của Cố gia, phụ thân vốn nên tự mình giáo dưỡng, chứ không phải cứ mặc kệ nó như bây giờ.”
Có một ít lời, A Yên cũng không nên nói. Lý thị dù sao cũng là kế mẫu của nàng, cho dù nàng thân cận với cha thế nào, cũng không nên nghị luận với ông về Lý thị.
Có điều, Lý thị xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, kiến thức nông cạn, thực sự không nên để đệ đệ nối gót bà ta.
A Yên lập tức đề nghị: “Hiện thời A Thanh cũng bảy tuổi rồi, tuy đã vỡ lòng ba năm, nhưng cũng chỉ mời phu tử bình thường, phụ thân lại lơ là quản giáo. Mấy ngày nay A Yên từng trò chuyện với A Thanh, cũng có kiểm tra về học vấn. Ở trình độ hiện tại, tương lai nếu muốn thi vào quan học, e là hơi khó.”
Cố tể tướng nghe mà hai mắt híp lại, sau lại đóng mắt trầm tư, vừa gật đầu vừa nói: “Yên nhi, con cứ nói tiếp đi.”
A Yên nói tiếp: “Còn chuyện thứ ba, chính là chuyện trong triều. Vốn A Yên không nên lắm miệng, nhưng lúc này, lại không thể không nói. Nếu A Yên trẻ người non dạ, nói sai điều gì, mong rằng phụ thân sẽ không khiển trách.”
Cố tể tướng gật đầu, nói: “A Yên cứ nói, đừng ngại.”
A Yên lúc này mới nhíu mi, dịu dàng nói: “Phụ thân làm việc trong triều nhiều năm, học trò bạn cũ chỗ nào cũng có. Trong triều, chức Uy Vũ đại tướng quân hình như không có tác dụng. Hữu tướng Mông Duệ Đông bởi vì trời sinh tính ngay thẳng mà gây thù khắp nơi. Hiện giờ phóng mắt nhìn đi, trong triều đình Đại Chiêu, có thể nói phụ thân dưới một người mà trên vạn người.”
Nàng rủ mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài một cái. Nghĩ tới đời trước phụ thân có biết phía sau tôn vinh ngông cuồng tự đại ấy ẩn núp tầng tầng nguy cơ hay không, nếu là có, vậy có từng nghĩ ra kế sách ứng đối?
Nàng trước kia, mặc dù đi học tại trường nữ học, nhưng chẳng hề quan tâm quốc gia đại sự, cũng chưa từng nói chuyện với phụ thân về những thứ này.
Cố tể tướng bỗng nhiên mở mắt, trong ánh mắt chợt lóe tinh quang. Ông chăm chú nhìn dung nhan mỹ lệ của con gái, hồi lâu sau, cuối cùng gật đầu. “A Yên, con nói đúng, đó cũng chính là những gì mấy ngày qua phụ thân suy nghĩ.”
A Yên cúi đầu, dâng lên cho cha một chung trà.
Cố tể tướng tiếp nhận, vừa thưởng trà vừa nói: “Bao năm qua phụ thân bận việc trong triều, xác thực đã sơ sót chuyện trong nhà, làm khó cho con phải bận tâm đến.”
A Yên mím môi không nói. Nàng biết rõ, phụ thân không phải là sơ sót, chỉ là không muốn quản mà thôi. Trước kia, tất cả mọi chuyện đều do mẫu thân nàng một tay xử lý. Sau khi mẫu thân qua đời, ông say mê quốc sự, không có lòng dạ nào bận tâm việc nhà.
Cũng chỉ có chuyện của nàng, ông mới để tâm đến vài phần.
Ánh mắt Cố tể tướng lóe lên vẻ thương xót, nhưng ông đưa tay vuốt chòm râu ngắn, lại nở nụ cười.
“Chuyện trong triều, vốn phụ thân có ý muốn gả con cho thái tử, làm thái tử phi. Tương lai thái tử đăng cơ làm đế, con đương nhiên sẽ là hoàng hậu.”
A Yên nghe nói như thế, hàng mi thon dài khẽ run, mím môi, dịu dàng nói. “Vậy bây giờ ý phụ thân thế nào?”
Đời trước, phụ thân cũng tính toán như vậy. Chỉ đáng tiếc, ông lộng quyền trong triều nhiều năm, lại không để mắt đến một người quan trọng nhất, đó chính là đương kim hoàng thượng.
Hoàng thượng mặc dù nhiều năm ngờ nghệch, triều chính đều phó thác cho phụ thân xử lý, nhưng dù sao, hắn rốt cuộc vẫn là một con sư tử.
Sư tử cho dù nhắm mắt lại, cũng vẫn là sư tử.
Chính vị hoàng đế mà phụ thân cho rằng tuổi già ngu ngốc ấy, kỳ thật trong lòng không muốn sau khi thái tử lên ngôi sẽ tiếp tục để phụ thân cầm giữ triều chính.
Lúc ngẫu nhiên nói chuyện phiếm, hoàng đế tỏ vẻ muốn