Tịch Giản Cận lúc này, thể lực so sánh với bảy năm trước đã hơn rất nhiều, khi đó, cõng cô, đi mười tầng, cần nửa giờ, mà bây giờ, mười tầng, anh lại chỉ đi mười phút đồng hồ.
Đến cửa, anh ở lối ra, gọi Bạc Sủng Nhi, nhưng cô không động, chẳng qua là gục ở trên lưng của anh, hô hấp nhợt nhạt, tựa như đã ngủ rồi.
Một tay Tịch Giản Cận kéo cái mông của cô, để cho cô sẽ không rớt xuống, một tay, cầm cái chìa khóa, mở cửa.
Cõng cô vào phòng ngủ, quay lưng, đem cô nhẹ nhàng đặt ở trên giường, nhìn dung nhan cô ngủ say, mặt Tịch Giản Cận, khẽ hòa hoãn không ít.
Tịch Giản Cận rón rén tháo giầy cho cô, cầm lấy chăn, đắp lên cho cô, cô giống như là động vật nhỏ nằm ở nơi đó, hô hấp mỏng manh, thỉnh thoảng ôm chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ, Tịch Giản Cận nhìn đến tâm tình thật tốt, không nhịn được cười một tiếng, sau đó chống tay ở bên tai của anh, thẳng thân thể, tỉ mỉ nhìn cô.
Thật ra thì bình thường cô luôn ngang ngược, duy chỉ có lúc ngủ, mới là đặc biệt biết điều điềm tĩnh, chẳng qua là Tịch Giản Cận lại biết, tư thế ngủ của cô cũng không tốt, thời điểm trước kia, khi ngủ không
ít lần bị cô trong lúc bất chợt đạp một cước, đem anh từ trong giấc mộng đạp tỉnh, sau đó ngồi dậy, trong lòng tức giận, nhưng lại thấy cô vù vù tiếp tục ngủ như con heo nhỏ, chăn cũng bị cô đạp đánh rơi dưới giường.
Anh không thể làm gì đành ôm chăn, đắp ở trên người cô, sau đó nhìn cô, ham muốn liền bắt đầu bay lên, bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy, tắm dội, rồi trở về, liền chính là lăn qua lộn lại, khó có thể ngủ.
Tịch Giản Cận nghĩ tới đó, Bạc Sủng Nhi liền tung mình, mọi cánh tay của cô vung lên, hướng về phía mặt Tịch Giản Cận lôi tới, Tịch Giản Cận vội vàng trốn, bắt được cổ tay của cô, bớt khỏi cô đánh vào trên tủ đầu giường một bên, đau chết cô!
Cổ tay của cô mềm vô cùng, phía trên có máu ứ đọng, là lúc anh lôi cô đi, lưu lại.
Anh duỗi ra ngón tay khẽ chà chà, lại phát hiện cô nhăn lông mày, hình như rất đau.
Anh xoay người, từ một bên tủ đầu giường, quen thuộc tìm tới thuốc mỡ, nặn ra, thay cô nhẹ nhàng chậm chạp xoa.