Bôi thuốc xong, cô đã ngủ cực kỳ ngọt ngào rồi, anh nhìn có chút nhập thần, đúng lúc đó ông nội gọi điện thoại tới, anh liền nhanh tay đón nghe, đi ra ngoài, giải thích một chút tình huống tối nay.
Lần nữa trở lại, chăn mền của cô đã rơi dưới giường, chân tay vắt mỗi cái một nơi.
Tịch Giản Cận cúi xuống, nhặt chăn lên trùm lên trên người của cô, ai ngờ mới vừa đắp kín, lại bị cô đạp ra!
Tịch Giản Cận nhíu lông mày, đáy lòng nghĩ, cô đây rốt cuộc là tư thế ngủ gì vậy?
Rốt cuộc lúc nào, cô mới có thể yên lặng?
Khi tỉnh lại, ngang ngược.
Lúc ngủ, cũng là ngổn ngang, một chút cũng không thành thật!
Cô, trời sinh ra, có phải là khiếm khuyết ở điểm này hay không?
Tịch Giản Cận mặt lạnh, đem cô bế lên, cầm lấy cái chăn che phủ cực kỳ chặt chẽ, cùng một cái bánh chưng giống như, đem cô cuộn lại đặt ở trên giường.
Bạc Sủng Nhi lúc này giãy dụa, nhưng không ra, chỉ có thể co lại thành một đoàn, đàng hoàng nằm ở nơi đó ngủ.
Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm cô một hồi, ít nhất cảm thấy chính mình lo lắng, hình như có thứ gì, dần dần thức tỉnh, trong não hiện lên đều là hình ảnh mấy lần trước bọn họ quấn giao,
anh liền lắc đầu, không cho mình nhìn cô, xoay người lạiý định hướng phía ngoài đi tới.
Nếu lưu lại, sợ là không làm sai cũng khó!
Mặc dù, bọn họ bỏ lỡ rất nhiều lần.
Ai ngờ, Tịch Giản Cận vừa muốn cất bước rời đi, cổ tay của anh, trong lúc bất chợt bị cô bắt được.
"Anh yêu thích em...... Có phải hay không?"
Lưng của anh, cũng theo đó cứng ngắc lại.
Anh một hồi lâu cũng không có dám xoay người.
Chẳng lẽ, cô không có ngủ sao?
"Anh yêu thích em, tại sao không nói cho em? Tại sao phải bắt em mở miệng trước?"
Giọng cô, lại một lần nữa truyền đến, tay của anh bị cô nắm như vậy, anh cũng không có động, một hồi lâu, không có nghe được cô nói chuyện, anh mới khẽ nghiêng đầu, đã thấy cô nhắm mắt lại như cũ giống như là đang ngủ.
"Anh biết em chờ anh bao lâu không? Tịch...... Em chờ anh, cũng muốn mệt chết đi được......"