Thì ra là, cô gái kia tên là Ninh Mông? Cây chanh (Nịnh Mông)?
Tên trái cây?
Tần Thánh không nhịn được cong môi, thấp cười ra tiếng, thật ra thì anh vẫn luôn không nhiều chuyện như vậy, chẳng qua là cảm thấy tối nay nhàm chán, dù bận vẫn ung dung ngồi ở chỗ đó chậm rãi nhìn.
Ninh Mông một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm hai người phía trước, nét mặt của cô ta từng điểm từng điểm trở nên có chút không biết làm sao, thật lâu, mới nói: "Thì ra là, thật sự... Hai người, lại ở sau lưng tôi cùng một chỗ..."
Tần Thánh nhíu mày, tràng diện thật máu chó.
Bạn tốt cùng bạn trai cùng một chỗ?
"Mông Mông, em hãy nghe anh nói! " anh chàng kia hiển nhiên là có chút bối rối, vươn tay, muốn túm Ninh Mông, ai ngờ lại bị cô nhanh chóng mở tay ra, nhìn chằm chằm chàng trai kia nói: "Tôi và anh cũng đã đính hôn, anh lại còn làm ra chuyện như vậy?"
Ninh Mông liếc liếc, ngay sau đó liền vươn tay, đem chiếc nhẫn trên ngón tay mình rút xuống, đưa cho người đàn ông phía trước.
Tần Thánh cho là anh ta sẽ do dự một chút, ở trong đầu óc của anh, thật ra thì người đàn ông có người bên ngoài..., hẳn là chuyện rất bình thường.
Song, đối với phụ nữ mình đã đính hôn, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm a.
Nhưng là, ai biết anh ta nghĩ cũng không có nghĩ, từ trong tay Ninh Mông đem chiếc nhẫn nhận lấy.
Tần Thánh nhíu mày, hướng về phía Ninh Mông nhìn sang,
quả thật, sắc mặt cứng ngắc lại, đáy mắt cũng đã có chút di động rồi.
Giống như là muốn khóc.
Tần Thánh bất tri bất giác nghĩ tới Bạc Sủng Nhi, cô gái cao ngạo như vậy, nếu đổi lại là cô, nói vậy người khóc, khẳng định là hai vị này đi.
Cô gái này, quá mềm yếu rồi.
"Mông Mông, thật ra thì anh đã sớm muốn nói cho em, chẳng qua là, vẫn không tìm được thời gian, nếu hôm nay em thấy được rồi, chúng ta liền trực tiếp thẳng tanh đi, anh thích chính là em ấy, không phải là em... Nếu không phải công việc của em hơi tốt hơn chút, nhiều tiền, bị ba ta anh bắt đính hôn, anh đã muốn chia tay em rồi..."
Ninh Mông sắc mặt trong nháy mắt tối sầm đi, cúi đầu, không có lên tiếng.
Tần Thánh nhíu mày, anh cảm giác có chút nhìn không được rồi.
Nhưng là cô lại buông thỏng đầu nhỏ, không nói lời nào?
"Mông Mông, thật ra thì hẳn là em hiểu, em luôn lặng lẽ không lên tiếng như vậy, hơn nữa cũng sẽ không biết ăn mặc, dáng vẻ vô cùng quê mùa. Ra đường thấy cái đồ gì, đều ra sức trả giá, có đôi khi, làm cho anh thấy rất mất mặt."