Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 967: Có bản lãnh cô đem chân tướng nói cho anh ta biết? 【11】


trước sau

Bạc Sủng Nhi không lái xe quá nhanh, bởi vì thời gian lúc này, là khoảngchín giờ tối, coi như là giờ cao điểm của X thị, rất nhiều xe tới tới lui lui, thỉnh thoảng sẽ phải ngừng lại, Bạc Sủng Nhi liên tục nhìn thời gian, đáy lòng càng ngày càng nôn nóng bất an lên.

Thật vất vả mới ra khỏi khu vực thành thị, tốc độ Bạc Sủng Nhi lái xe mới dần dần ổn định lại, hướng phía trước đi càng lúc càng nhanh hơn.

Phía trước có một chiếc xe vận tải bất chợt chậm lại, Bạc Sủng Nhi vội vàng giẫm chân ga, nhưng vẫn không cẩn thận đụng vào đuôi xe.

Bị buộc dừng xe, Bạc Sủng Nhi gấp gáp muốn tới sân bay, cho nên từ trong túi lôi tiền ra, đưa cho tài xế xe vận tải phía trước.

May là xe vận tải không hao tổn gì, bị hỏng chính là xe Bạc Sủng Nhi, lại nhìn biển số xe một chút, xe thể thao mấy ngàn vạn, không phải là nhà giàu, cũng là là danh môn rồi, bản thân tài xế lo lắng chính mình chọc không nổi, bây giờ nhìn người ta đưa tiền cho mình, lập tức cái gì cũng không dám nói, vội vàng nhường đường, để cho Bạc Sủng Nhi vượt qua.

Còn có mười lăm phút.

Bạc Sủng Nhi vẫn cầu nguyện ở đáy lòng, mặc niệm.

Thật vất vả mới đến được sân bay, Bạc Sủng Nhi vừa gọi điện thoại cho Tô Thần, vừa tìm kiếm cửa lên máy bay.

Song, đợi đến thời điểm Bạc Sủng Nhi chạy đến, Tần Thánh đã lên máy bay.

Bạc Sủng Nhi chẳng
qua là cách cửa pha lê trong suốt, thấy được bóng lưng Tần Thánh. 

Cô gấp gáp vươn tay chạm vào cửa pha lê, song người đàn ông kia, nhưng thủy chung chưa từng nghe được thanh âm, cũng chưa từng quay đầu lại.

Bạc Sủng Nhi hướng cửa lên máy bay đi tới, muốn xông vào, lại bị nhân viên kiểm an ngăn cản.

Tô Thần thấy thế, cũng liền bước lên phía trước ôm lấy Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi nhìn Tần Thánh dần dần biến mất tại tầm mắt chính mình, nước mắt cũng nhịn không được nữa một giọt một giọt rơi xuống.

Không phải là không biết anh yêu cô, không phải là không biết tại sao anh phải đi.

Nhưng là anh không thể làm như vậy.

Đây là anh nhà, cha mẹ anh đều ở X thị, là địa phương anh sống từ nhỏ đến lớn, bạn bè người thân đều ở đây, một mình anh rời đi, đi nước ngoài, sao mà tốt được?

A Thánh... Không cần đi... Nếu như anh không muốn em xuất hiện ở trước mặt của anh, như vậy em sẽ làm được, nhưng mà anh đừng rời đi...

Mỗi một lần trao ra, không phải mãi là anh... A Thánh...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện