Bạc Sủng Nhi khóc giống như đứa bé.
Có vài chuyện, cô cùng A Thánh đều không mở miệng, đó là không muốn phá hư cuộc sống tốt đẹp hiện tại.
Có một số người, thật ra thì dưới đáy lòng đều tồn tại, chỉ sợ kết hôn, chỉ sợ sống chết, chỉ sợ có tất cả tình yêu, nhưng vẫn không cách nào thay thế, thậm chí không hề nghĩ tới, anh sẽ rời đi.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cái người đàn ông từ nhỏ phụng bồi cô một đường lớn lên, lại rời đi.
Ngày về không biết.
Cô phải làm sao bây giờ?
Bản thân cô ở trên thế giới này không có mấy người bạn, thời điểm bản thân cô khổ sở, liền thích cùng A Thánh nói chuyện phiếm, thời điểm cô khóc, có A Thánh đùa cho cô cười, cô vẫn cho là, cô cùng A Thánh sẽ mãi trôi qua như vậy.
Tương lai, cô tin tưởng, A Thánh sẽ gặp được cô bé anh thật lòng thích.
Khi đó, đáy lòng cô nhất định sẽ không thoải mái, nhưng mà vẫn có thể tự nhiên hào phóng bưng một ly rượu đỏ, đối với A Thánh cô yêu mến nhất nói một câu, A Thánh, chúc anh hạnh phúc...
Mà bây giờ thì sao?
Anh lại không nói tiếng nào rời đi.
Lần đầu tiên Bạc Sủng Nhi cảm giác được A Thánh hình như thật rất khổ sở...
Tại sao, một số giấc mộng, không thể hoàn thành?
Tại sao, trên cái thế giới này, lại tồn tại yêu mà không được?
Tại sao?
Đây rốt cuộc là tại sao?
Cô nghĩ không ra, cũng nghĩ không thông,
chẳng qua là cô biết, A Thánh cùng cô, hình như đã cách xa không thể chạm rồi!
-------------
Tần Thánh thủy chung chưa từng quay đầu lại, lên máy bay, tắt điện thoại di động, lặng yên chờ loa nhắc nhỡ những việc cần chú ý xong, đeo lên giây an toàn, nhìn máy bay bay lên trời cao ba vạn thước, anh bất chợt cảm thấy, chính mình hình như bỏ xuống “nghiêng nước nghiêng thành” của mình rồi, rời xa rồi.
Bao nhiêu ngày sau cô mới biết mình đã rời khỏi thế giới của cô?
Khi đó, cô có thể đặc biệt khó chịu hay không?
Cô có thể hận anh không cùng cô từ biệt, rồi rời đi không?
Thật ra thì làm sao từ biệt nổi?
Nói một câu gặp lại sao?
Bọn họ cuối cùng có gặp nhau.
Anh chẳng qua là đi chữa thương, đi quên lãng, tương lai, có một ngày, anh sẽ trở về, nhưng mà anh tin tưởng, khi đó, “nghiêng nước nghiêng thành” của anh sẽ rất hạnh phúc.
Mà anh thì sao? Khi đó cũng sẽ là một bộ tư thái hạnh phúc, ôm “nghiêng nước nghiêng thành” của anh một cái.