....
Sau lần đối mặt cùng Bạch Ngôn Hạo trên sân thượng tại nhà hàng khách sạn kia, Thẩm Ngải Yến một đường trở về công ty sau đó bay thẳng đến thành phố S.
Đến thành phố S này, mục đích chủ yếu của Thẩm Ngải Yến chính là muốn gặp mặt người anh trai cùng cha khác mẹ của cô, Thẩm Chấn Văn.
Người anh trai này của cô mấy năm nay ở thành phố S làm ăn rất tốt, đúng lúc cuộc sống lẫn công việc đang lên như diều gặp gió, kết quả lại bị cô em cùng cha khác mẹ này chơi sau lưng một vố.
Bình thường Thẩm Chấn Văn trước mặt cô em cùng cha khác mẹ này cũng không tính là sợ, nhưng vẫn kiêng kị vài phần vì biết rõ bản tính của Thẩm Ngải Yến, cô không hề ưa gì anh ta, mà lại cô gái này tuyệt không phải một cô gái hiền lành gì, giống như ngay lúc này.
Ngay trước mặt các vị cán bộ cao cấp của công ty Thẩm thị, anh ta bị Thẩm Ngải Yến mạnh mẽ kéo một mạch ra khỏi phòng họp.
"Thẩm Ngải Yến, mau buông tay." Sắc mặt Thẩm Chấn Văn không tốt chút nào, "Sao cô sống càng lâu lại càng không hiểu chuyện vậy chứ? Vừa mới yên lành vài năm, lại quên mất bản thân mang họ gì rồi?"
"Thẩm Chấn Văn, anh bây giờ nói thật cho tôi." Sắc mặt Thẩm Ngải Yến lúc này đã lạnh đi vài phần, từng câu từng chữ chỉ là chất vấn không ngừng.
"Mười năm trước, sau vụ tai nạn ở nhà máy đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện Bạch Ngôn Hạo nhập ngũ rốt cuộc là thế nào, tại sao anh lại cùng cha giấu diếm tôi suốt mười năm dài đằng đẵng?"
Vừa nghe nhắc đến chuyện này, mặt của Thẩm Chấn Văn ngay lập tức phủ lên một một tầng sương lạnh như băng.
"Tôi còn tưởng là chuyện gì?" Thẩm Chấn Văn cười như không cười, "Thẩm Ngải Yến, cô có thể tỉnh táo một chút được không? Có thể đừng cứ mãi chôn mình trong cái giếng cạn đó nữa, cô đừng để tôi và cha thất vọng thêm nữa."
Thẩm Ngải Yến cười nhạt, "Tôi làm anh thất vọng, hay làm cha thất vọng cũng không quan trọng, bởi vì các người không xứng để tôi tôn trọng.
Chuyện các người từng làm, có thể khiến tôi tôn trọng các người sao?"
"Im đi." Ánh mắt lạnh cứng của Thẩm Chấn Văn quét qua, thanh âm bỗng tàn nhẫn không chút lưu tình, "Thẩm Ngải Yến, tôi và cha lúc nào cũng muốn tốt cho cô, cô có biết cô đã làm tổn thương đến cha chúng ta như thế nào không? Lúc cô nằm viện hôn mê, là ai chăm sóc cô, cô có từng thấy biết ơn không?..."
"Đừng hòng chuyển đề tài." Thẩm Ngải Yến cứng rắn cắt ngang lời ngụy biện của Thẩm Chấn Văn, "Anh chỉ cần trả lời tôi, lúc tôi xảy ra tai nạn, rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Chấn Văn nhìn cô gái trước mắt, thản nhiên nói: "Ồ, Thẩm tổng à, vụ tai nạn kia không phải đã làm cho cô mất trí nhớ rồi chứ? Tôi còn nhớ là lúc vừa tỉnh dậy cô đã khôi phục ý thức chẳng phải sao? Tất cả những chuyện phát sinh sau đó còn không phải diễn ra hết trước mắt cô rồi còn gì, cô còn muốn biết chuyện gì?"
"Tôi chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra trước khi tôi tỉnh lại?"
"Trước khi cô tỉnh? Cái này cũng cần phải hỏi? Rõ ràng là cô được đưa đến bệnh viện, sau đó thì bác sĩ cấp cứu."
"Đừng có nói vòng vo đông tây với tôi!" Thẩm Ngải Yến gằn lên, một chút kiên nhẫn cuối cùng cũng mất sạch, "Anh biết rõ tôi muốn hỏi cái gì, lúc tai nạn xảy ra trong nhà máy cho đến lúc tôi tỉnh lại, trong khoảng thời gian đó anh đã nói gì với Hạo? Anh ấy đã nói gì với anh? Xin anh hãy nói cho tôi biết."
"Tôi nói cho cô biết thì cô định làm gì?" Thẩm Chấn Văn nhìn chăm chú vào đứa em gái cùng cha khác mẹ của mình, buông lời mệt mỏi: "Đã mười năm rồi, bây giờ cô có biết sự thật thì cũng có thể cứu vãn được gì?"
"Tôi không muốn cứu vãn gì hết, tôi chỉ muốn biết rõ ràng từng chuyện một mà thôi." Thẩm Ngải Yến cố chấp nói.
"Được, nếu vậy tôi cũng không ngại nói hết một lần.
Thẩm Ngải Yến nghe cho kỹ đây." Thẩm Chấn Văn đi thẳng vào vấn đề: "Lúc cô xảy ra tai nạn trong nhà máy, ngoài đường giao thông tắc nghẽn, Bạch Ngôn Hạo cõng cô chạy đến chỗ xe cứu thương.
Lúc tôi đến bệnh viện, cậu ta ở bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ tuyên bố cô thoát khỏi cơn nguy hiểm thì cậu ta liền đi, trước khi đi cậu ta còn căn dặn rằng chờ cô tỉnh lại thì nói cậu ta đã chết rồi."
"Không thể nào?" Thẩm Ngải Yến không thể chấp nhận được sự thật này, "Nhất định anh đã nói gì làm tổn thương đến anh ấy!"
Thẩm Chấn Văn thở dài: "Nếu cô không tin, tôi cũng đành chịu, chuyện cậu ta nói đi nước ngoài thực ra là do tôi tự chủ ý nói.
Lúc ấy tôi thấy cô cả ngày sống như người mất hồn, để cho cô có chút hy vọng nên mới nói như vậy, sau đó tôi tìm được bạn bè của Bạch Ngôn Hạo, những người đó cũng đồng ý phối hợp, đó cũng là nguyên nhân vì sao cô đi đâu tìm hiểu cũng không ra kết quả."
Thì ra là vậy sao?
Thẩm Ngải Yến tuyệt đối không nghĩ đến, suốt mười năm trời cô sống trong một trò bịp bợm, mỗi ngày trôi qua đều là một sự giày vò đau đớn, kết quả chỉ đổi lại được mấy câu giải