Trở lại đơn vị trong đêm, Bạch Ngôn Hạo không tài nào ngủ nổi, vì không ngủ được nên anh thức làm báo cáo, đồng hồ tích tắc trên tường vẫn từng tiếng theo một quy luật nhất định.
Ba giờ sáng, mí mắt nặng nề, đầu cũng muốn gục xuống trước bàn làm việc.
Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa, dự định hóng mát một chút cho tỉnh táo.
Bên trong trụ sở quân khu hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn vài ngọn đèn cô quạnh chớp chớp trước mắt, cuối cùng hòa một thể cùng với bóng đêm.
Từ khi nhập ngũ, Bạch Ngôn Hạo thức đêm không ít lần, nhưng mà loại thức đêm vì phiền não trong lòng lại là lần đầu tiên.
Vì sao nhất thời lại làm tổn thương cô ấy?
Sau khi nói lời tổn thương rồi, bản thân Bạch Ngôn Hạo lại cảm thấy mình thật sự điên rồi, không hiểu nổi.
"Vì sao nói anh chết rồi, làm tôi sống hai năm như người chết, rồi lại nói bản thân ở nước ngoài, để tôi tìm anh khắp mọi nơi, rồi trơ mắt nhìn hy vọng lần lượt bị đập tan..."
Trong đầu Bạch Ngôn Hạo không ngừng vang lên câu chất vấn này của Thẩm Ngải Yến, cuộc sống của cô sống như một người chết sao? Vậy thì cuộc sống của anh khi mới nhập ngũ có tính là sống không bằng chết hay không? Mỗi ngày đều là luyện tập, không có ý chí chiến đấu, không có mục đích nào cả, chăn đơn gối chiếc, giày vò trong đau thương nhung nhớ, có được coi là sống không bằng chết hay không?
Việc anh từng trải qua trong mười năm so với người ấy có phải tất cả chỉ là mây trôi mà thôi?
Tỉnh lại sau hôn mê, không nhìn thấy anh, tâm trạng sẽ ra sao? Khi nghe anh gặp chuyện không may, tâm trạng lại như thế nào? Cô ở bệnh viện điều trị cả năm, liên tục tiếp xúc với máy móc điều trị, tâm tình khó chịu thì phải làm sao? Cô tìm anh nhiều năm, lục tung cả thế giới, nhưng kết quả lại bị mất hết hy vọng, tâm trạng sẽ lại bi thương như thế nào?
Bạch Ngôn Hạo cảm thấy trong đầu nặng trịch, không dám nghĩ tiếp.
Mười năm này mỗi khi nhớ đến cô, nhớ tới chuyện trong quá khứ thì bất giác dây thần kinh chằng chịt trên người lại đau nhức đến mức không còn một chút cảm giác nào, đau đớn đến mức trái tim của anh cũng không còn lành lặn nguyên vẹn nữa.
Có một số chuyện nếu bén rễ quá sâu, nếu thật sự muốn quên đi, nhưng nào có thể quên dễ dàng như vậy.
Càng muốn quên sẽ càng nhớ da diết.
Bạch Ngôn Hạo khẽ thở dài một hơi, quay lại bàn làm việc tận lực làm nốt báp cáo, cũng không biết từ lúc nào, sở trường viết lách của anh lại trở thành thứ yếu, rốt cuộc thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, Một người ham mê kinh doanh, tính toán viết lách như anh lại đi làm lính.
Còn cái người được nghĩ là chẳng có chút tư chất của nhà tư bản, không hiểu biết kinh doanh như Thẩm Ngải Yến rốt cuộc lại được thành danh, làm tổng tài của công ty kinh doanh một chuỗi thiết bị công nghệ.
Cuộc đời này thật sự ảo diệu không ai lường mà.
....
Sáng hôm sau.
Từ Tân ôm một xấp tài liệu thật dày đi vào phòng nghiên cứu, thấy Bạch Ngôn Hạo cùng mấy kỹ sư chủ chốt đang thảo luận một bản vẽ kỹ thuật nào đó, cậu cũng không dám làm phiền, chỉ có thể đứng ở chỗ làm việc của Bạch Ngôn Hạo để chờ anh.
Trên bàn làm việc, chỉ có một ly trà đã sớm nguội ngắt, thêm một phần điểm tâm vẫn chưa kịp ăn.
Bên trong ly trà có mấy lá trà nở ra từ sớm, màu vàng nhạt nhìn qua vô cùng nhạt nhẽo.
"Cậu đang nhìn cái gì?" Giọng của Bạch Ngôn Hạo ở phía sau vang lên.
Từ Tân nghiêng đầu, giật nảy mình nhìn Bạch Ngôn Hạo lúng túng cười gượng một tiếng.
"Tôi ở bên cạnh gọi cậu mấy tiếng mà cậu cũng không nghe?" Bạch Ngôn Hạo nhàn nhạt nói vừa ngồi xuống lật tài liệu mà Từ Tân vừa mang đến rồi hỏi: "Đây toàn bộ đều là bản giới thiệu chi tiết các xí nghiệp công trình quân sự lớn cậu tìm được sao?"
"Không phải toàn bộ, chủ yếu là một số ít chúng ta đã hợp tác qua rồi, còn lại là chưa hợp tác nhưng cũng đủ điều kiện để chúng ta hợp tác." Từ Tân nghiêm túc nói.
Bạch Ngôn Hạo gật đầu, thản nhiên nói: "Thật ra tôi cũng khá nghiêng về xí nghiệp tư nhân."
"Thật ra xí nghiệp tư nhân cũng không tệ chút nào,