Tối hôm nay Tiêu gia có đại tiệc lớn, nghe bảo là gia chủ muốn thông báo chuyện gì đó.
Nhưng cũng không thể ngờ là lại linh đình như vậy, nào là Dương đốc quân phu nhân , Vân đại nhân, Chu đại nhân, Liên phu nhân,...! Toàn những gương mặt quen thuộc giới thượng lưu.
Một bữa tiệc ngoài vườn rộng rãi thoáng mát, đèn đốm sáng trưng, đồ ăn thức uống đa dạng.
Nha hoàn bưng bê chạy ra chạy vào bận rộn, trong lúc đó thì Tiêu Ban đang nói chuyện với Tiêu Phong ở phòng riêng.
" Anh trai, không cần phải làm lớn như vậy, anh trước giờ vẫn có thói cần kiệm? "
" Vì em trai và cháu gái thì nhiêu đây có là bao.
Với số tiền lợi nhuận bán được dựa vào các mẫu đồ gỗ mà em đã làm, thì nó không đáng bao nhiêu cả.
Tiêu Phong, em lúc nào cũng làm anh ngạc nhiên! "
Tiêu Ánh mở cửa phòng của An Kỳ, nay cô mặc một chiếc váy xòe màu hồng phấn, tóc xõa và đeo bờm ngọc trai, cổ đeo sợ dây chuyền bạc có mặt trái tim làm bằng đá hồng ngọc.
Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, Tiêu Ánh liền tấm tắc khen.
Tiêu Phong gõ cửa phòng và nói đã đến giờ bữa tiệc bất đầu, An Kỳ nắm tay ông.
Cả hai cùng nhau bước ra dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, An Kỳ thấy hơi hồi hộp vì là tâm điểm của sự chú ý, từ xa cô đã thấy người mình yêu là Hạo Thạc, anh mỉm cười nhẹ nhàng với cô.
" Chắc hẳn mọi người đã biết, cha của chúng tôi là Tiêu lão gia đã qua đời có hai người con trai.
Là tôi Tiêu Ban và Tiêu Phong, nhưng hơn hai mươi năm về trước nhị gia vì một sự cố mà mất tích! "
" Khoảng thời gian đó có lẽ là khốn đốn nhất của chúng tôi bởi vì cha mất con , anh mất em.
Nhưng ông trời trên cao luôn có mắt, phù hộ, giúp đỡ cho Tiêu Phong lành lặn trở về.
"
" Và ngay bây giờ, nhị gia của Tiêu gia đang đứng trước mặt của mọi người! Người em trai tài giỏi xuất chúng , là niềm tự hào của tôi " Tiêu Ban nói lớn phát biểu, Tiêu Phong bước một bước về phía trước , ông cúi đầu nhẹ rồi hơi ngước cao mặt mình.
Tiêu Ban còn giới thiệu cả An Kỳ, cô bé tuy không phải con ruột nhưng đã được Tiêu Phong nuôi nấng từ bé, mến tay mến chân.
Vì vậy, An Kỳ sẽ được ghi vào gia phả của Tiêu gia, bởi gia chủ hiện tại là Tiêu Ban đã đồng ý việc đó.
Dù họ hàng có phản đối thì ông cũng sẽ bỏ ngoài tai.
Tất cả các vị khách đều vỗ tay và nâng cao ly rượu.
Tiêu Ban còn nói thêm, sau này Tiêu Phong sẽ trở thành cánh tay đắc lực của ông trong công cuộc điều hành xưởng làm đồ gỗ của gia đình.
Dạo gần đây, sản phẩm của họ rất được yêu thích nên ai cũng biết.
" Chúc mừng em An Kỳ.
Vậy thì từ đây về sau ta có nên gọi em là Tiêu Kỳ không? " Dương Hạo Thạc tiến tới chỗ của cô đang đứng, lúc nãy tim cô như muốn nhảy ra ngoài...
" Tiêu Kỳ...!Em nghĩ là không.
Vì cái tên này do cha đặt nên em chẳng muốn thay đổi chút nào, với lại mọi người cũng đã gọi quen rồi ạ! "
Tiêu Phong giờ thì đang bị các vị đại nhân khác quay kín như người nổi tiếng.
Tiêu Ánh và Lục phu nhân cũng bận tiếp khách khứa, còn Tiêu Ban đang nói chuyện với Tiêu Hữu Chính, bên cạnh anh ta còn có một nữ nhân đoan trang, diễm lệ.
An Kỳ đoán y chính là Diệp Trân Trân.
" Hạo Thạc, Diệp Trân Trân con gái của tham mưu trưởng Diệp Tứ Hải là người như thế nào vậy? "
" Sao em lại biết họ.
Ta thì trong công việc sẽ phải tiếp xúc với Diệp Tứ Hải, ông ta rất nóng tính nhưng làm gì cũng nghiêm túc, nhanh nhẹn.
Cha ta cứ khen Diệp tham mưu trưởng rất nhiều! "
" Nhưng còn con gái ông ta thì ta không quan tâm lắm.
Chỉ nghe bảo y thích đọc sách , ít khi ra khỏi nhà, chỉ quanh quẩn trong thư viện gia đình.
Nhưng cũng có chút nhan sắc! "
Tiêu Hữu Chính cũng rất chuộng thơ ca, thường hay đến nhờ Tiêu Phong ngâm thơ và dạy sáng tác sách.
Mà Diệp Trân Trân lại giống với Hữu Chính, xem ra đúng là duyên số.
Hai con người này thật hợp nhau.
" Mà hôm nay có lẽ em là người đẹp nhất đấy An Kỳ, chiếc váy rất hợp với em! " Hạo Thạc vuốt mặt của An Kỳ, tự nhiên khen bất ngờ làm cô hơi ngại.
Hạo Thạc chỉ về phía Tiêu Phong, tuy rằng ông đang nói chuyện với người khác nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía anh và An Kỳ.
Giống như đang âm thầm theo dõi xem Hạo Thạc có tính dở trò gì không.
Đúng là gừng càng già càng cay.
" Lúc nãy tình cờ em thấy mẹ của ngài, ngài tháp tùng bà ấy đến à? "
" Không đâu.
Vì hiện tại cha ta không có ở nhà nên mẹ sẽ là người đại diện Dương gia dự các buổi tiệc thế này, tuy nhiên sau chuyện đó thì có lẽ tình mẹ con giữa ta và bà ấy đã rạn nứt rồi.
Ta chỉ lui về Dương gia vì có bà nội ở đó "
" ...!"
" Nhưng dù sao Dương phu nhân vẫn là mẹ ruột của ngài mà Hạo Thạc.
Dù bà có làm gì thì ngài vẫn nên tha thứ và hàn gắn lại tình cảm.
"
Hạo Thạc hơi im lặng, An Kỳ nói không phải không đúng, khi mà Trình Mẫn chưa nhận ra và đến xin lỗi An Kỳ, vì bà mà cô phải chịu khổ.
Thì anh nhất định giữ mãi cái hiềm khích này.
Nhắc đến cũng chẳng vui vẻ gì , thôi không nhắc thì hơn.
" Giờ tất cả mọi người ở Liên Thành đều biết em là người Tiêu gia, cái nhìn của họ về em sẽ thay đổi.
Bọn họ luôn luôn như vậy.
Nhưng đối với ta, em vẫn mãi mãi là An Kỳ hồn nhiên , mạnh mẽ mà ta yêu! "
" Hạo Thạc...! " An Kỳ ôm thật chặt Hạo Thạc, cô thật sự yêu người đàn ông này đến nỗi không thể dứt ra được.
...•.:°×═════════×°:.•...
Vài ngày hôm sau, trên khắp các mặt báo đăng tin tức thuyền chở hàng hóa của Vân gia xui xẻo gặp phải cơn bão, tất cả đồ đạc, vải lụa đều đã chìm xuống biển sâu.
Cũng vì thế hiện giờ Vân gia đang rơi vào hố đen khủng hoảng.
" Chuẩn bị vào tháng có bão rồi nhỉ? Xem như lão Vân ấy bị hạn đi! " Tiêu Phong nhấp một ngụm trà.
Riêng An Kỳ biết tin thì muốn thấy Vân Kim Mỹ hiện giờ ra sao.
Hình như đó là các món hàng đắt tiền, liệu họ sẽ trả đủ?
Tiêu Ánh rủ An Kỳ xuống phố đi mua sắm ít đồ, tình cờ ngang qua tiệm đồ nghề thủ công, Tiêu Ánh thấy chiếc Trâm rất đẹp, đứng lại ngắm vài giây, thì gặp