Hôm nay An Kỳ và Hạo Thạc cùng nhau tới Dương gia chơi, đó là dụng ý của Trình Mẫn.
Cũng đã một thời gian An Kỳ không gặp bà ấy sau cuộc nói chuyện lần trước.
An Kỳ hơi hồi hộp vì sợ Trình Mẫn sẽ có ác cảm với mình như trước.
Thấy bàn tay của người yêu đan chặt vào nhau như run lên, Hạo Thạc liền chạm vào và nói không sao cả, bây giờ mẹ anh đã thay đổi rồi.
Chiếc xe đã đậu trước biệt thự Dương gia, An Kỳ khoác tay Hạo Thạc đi vào trong.
Trình Mẫn mặc một chiếc sườn xám hoa Hải Đường dáng dài, thần sắc của bà đã tươi tắn hơn.
Nhưng gương mặt vẫn rất nghiêm nghị.
" Mời hai đứa vào! "
Trình Mẫn nhấp một ngụm trà trong khi bầu không khí đang im lặng.
Bà cất giọng lên , câu hỏi đầu tiên là bà nghe được Tiêu tiểu thư bị bắt cóc, An Kỳ thì bị thương.
" Vết thương giờ đã ổn chưa? "
" Dạ! Cũng đã khỏi rồi thưa Dương phu nhân ! Chỉ là còn hơi đau một chút! "
" Vậy là tốt rồi.
An Kỳ tiểu thư, bây giờ cô đã trở thành một thành viên của Tiêu gia, nhưng dù cô có là ai đi chăng nữa thì ta vẫn sẽ ủng hộ Hạo Thạc và tiểu thư yêu nhau.
Dương gia cũng cần một con dâu! "
" Xin lỗi vì lúc trước đã gây khó dễ cho cô.
Ta đã nghe Thạc nhi nói lại, nhờ có tiểu thư kịp thời cứu mạng nên thằng bé mới bảo toàn mạng sống, ta thấy mình thật ngu ngốc! " Mắt của Trình Mẫn trĩu xuống, An Kỳ và Hạo Thạc nhìn nhau, anh gật đầu.
An Kỳ xin Trình Mẫn đừng buồn nữa, mọi chuyện đã qua và cô không phải kiểu người thù dai.
Cô cũng cảm ơn Trình Mẫn vì đã đồng ý tác hợp cho cô và Hạo Thạc.
Có được sự đồng ý từ các bậc phụ mẫu là điều tốt.
" Vậy thì Thạc nhi con đã chọn được ngày thành thân chưa ? Mùa xuân năm sau thế nào? "
" Tiêu gia chuẩn bị có hôn sự với Diệp tham mưu trưởng.
Mùa đông thì lại lạnh quá, nên theo ý mẹ vậy! Nhưng trước hết khi cha về hãy đem sính lễ tới hỏi cưới đã.
Lần này em không được kéo dài thời gian nữa đâu An Kỳ! "
Trình Mẫn mời An Kỳ ở lại dùng bữa, chơi đến chiều rồi hẵng về.
Cả hai cùng nhau đến thăm lão phu nhân, sức khỏe bà dạo này không còn tốt như trước, nhưng vẫn có thể đi lại và ăn uống.
Lão phu nhân nghe mùa xuân năm sau Hạo Thạc sẽ cùng An Kỳ thành thân thì rất vui, cháu mình được chọn người mình yêu.
Trình Mẫn quả nhiên vẫn rất tỉnh táo và không đi vào vết xe đổ của bà.
Lão phu nhân còn đùa rằng bà rất mong được bế cháu cố.
Buổi chiều xuống cũng là lúc An Kỳ và Hạo Thạc xin phép được về nhà.
Trình Mẫn nắm tay cô nói thi thoảng hãy đến đây chơi tiếp, bà muốn bù đắp cho cô.
An Kỳ vui vẻ đồng ý.
" Hạo Thạc, ngài có thấy Hạo Hiên đâu không? Đã lâu em chưa gặp ngài ấy? "
" À Nó...! Tuần trước đã xách vali đi du lịch rồi.
Không nói với ai cả, ta biết được vì bức thư đã nhận hôm qua, nó bảo muốn thư giãn đầu óc nên quyết định đi.
Khi nào tâm trạng tốt hơn thì trở về! " Hạo Thạc tựa đầu vào vai của An Kỳ.
An Kỳ gật đầu, trong chuyện này phần nào đó có lỗi của cô vì đã từ chối Hạo Hiên.
Một người đào hoa như y lại bị đá chắc hẳn sốc tâm lí lắm, hy vọng lần sau gặp Hạo Hiên sẽ trở lại con người của lúc trước.
...•.:°×═════════×°:.•...
Vân gia lúc này vô cùng căng thẳng, các giấy đòi nợ lúc nào cũng đầy ắp hộp thư trước cửa nhà.
Vân Tần Lăng đã nhờ sự giúp đỡ của họ hàng nhưng đều bị từ chối, cơ nghiệp từ thời cụ tổ giờ đã bị lụng bại dưới tay ông.
Trác Linh cũng liên hệ về gia đình mình nhưng họ chỉ hỗ trợ một ít.
Tào Tuyết Anh và Tô Ý Lan thì không giúp gì được, Vân Tần Lăng lúc nào cũng căng thẳng khi mà ông sống trong một căn nhà chặt chội.
Mỗi ngày ông và Vân Đường Dịch đi làm đều không nuôi đủ miệng ăn.
Con của Tô Ý Lan vẫn còn quá nhỏ để lao động tay chân, Vân Tần Lăng luôn đập phá đồ đạc vì lời cầu xin giúp đỡ đều bị khước từ, ông mắng bọn họ là lũ ăn cháo đá bát.
Vân Kim Mỹ thì không có ở nhà, cô không chịu được căn nhà luôn ầm ĩ những lời chửi rủa từ cha mình.
Bây giờ Kim Mỹ chỉ là một người bình thường, cũng chẳng đến tìm bạn mình cầu xin.
Cô tình cờ gặp được An Kỳ đang đi dạo với Tiêu Ánh, giờ thì thời thế thay đổi.
Vân Kim Mỹ lại phải sống cuộc sống của An Kỳ, và cô ta một bước lên mây trở thành tiểu thư Tiêu gia, sống trong nhung lụa.
Bây giờ Vân Kim Mỹ chẳng còn mặt mũi nào đến gặp Hạo Thạc được nữa, vì cô không còn xứng với anh như lúc trước.
Cô đi tới đâu đều có những ánh nhìn hướng về mình, xì xầm to nhỏ vì tin tức Vân gia đã sụp đổ.
Những vị công tử theo đuổi Kim Mỹ lúc trước đều xem cô như người vô hình, như hạt cát dễ dàng giẫm đạp dưới chân mình.
Cô tự hỏi vì sao chuyện kinh khủng này lại ập xuống gia đình cô ?
Về lại căn nhà lộn xộn, Trác Linh và Vân Tần Lăng thì đang cự cãi lớn tiếng.
Vân Kim Mỹ giấu bản thân trong căn phòng nhỏ hẹp, ẩm thấp, cô ngồi rút lại nơi góc phòng để khóc.
Vân Tần Lăng giờ chỉ còn cách tìm đến rượu để giải buồn, trong tay ông thuốc lá và rượu luân phiên nhau xuất hiện.
Tô Ý Lan đứng ở góc cửa phòng nhìn ra, sau đó bà đóng lại.
Vân Khải Hoan đang bế đứa em trai nhỏ, Tô Ý Lan ngồi xuống nói chuyện với hai đứa con của mình, đầu đội mũ, khoác áo lông và chuẩn bị hành lý.
" Khải Hoan, Khải Đăng.
Bây giờ mẹ sẽ đi vắng một thời gian, hai con hãy ở lại nghe lời nhị di thái, mẹ hứa sẽ quay về đón hai đứa! " Tô Ý Lan nghẹn ngào nói, bà vuốt khuôn mặt ngây thơ của con mình.
Sau đó cầm hành lý rón rén rời khỏi ngôi nhà tồi tàn mà bà đang ở.
Tô Ý Lan đã quen sống trong sự giàu sang, bà vẫn còn trẻ đẹp nên không thể tiếp tục bám víu vào Vân Tần Lăng.
Chỉ có những bà vợ già mới chịu ở lại cùng lão
" Này có nghe gì chưa? Tam di thái của Vân gia bỏ trốn rồi đó? "
" Thật sao? Lúc họ còn giàu thì người mà ông ta sủng ái nhất chính là bà ấy, vậy mà lại nỡ đi và để hai đứa con nhỏ bơ