" Anh à, tại sao anh có thể làm như vậy?!!! " Kiều Lam mở tung cửa phòng làm việc của Kiều Long, còn anh ta thì đang đứng bên cửa sổ nhấp nhấp tẩu thuốc, rồi nhìn cô nhoẻn miệng cười như chưa có gì xảy ra.
" Em gái nhỏ, em về rồi à? Chắc mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi rồi nhỉ? "
" Kiều Long, không phải là anh đã hứa với em anh chỉ muốn được gặp lại An Kỳ? Vậy tại sao anh lại ép cô ấy ở lại đây? Khác nào anh đang bắt cóc người ta chứ? " Kiều Lam đập tay xuống bàn, cô lúc này vô cùng bực bội.
Lúc nãy vừa về đến nhà đã được người báo tin, nên Kiều Lam tức tốc chạy tới.
" Bình tĩnh đã nào, đúng thật là lúc đầu ta có bảo vậy, nhưng nào ngờ khi nói chuyện với An Kỳ, ta chỉ muốn cô ấy là của riêng ta.
Kiều Lam, trước giờ em luôn ủng hộ ý kiến của ta, vậy thì lần này em vẫn sẽ làm vậy chứ? " Kiều Long điềm tĩnh đặt hai bàn tay lên vai của Kiều Lam.
" Không bao giờ! Em không muốn An Kỳ bị hủy hoại bởi anh đâu, anh trai! " Cô gạt phăng đôi tay ấy và nhìn Kiều Long bằng ánh mắt tràn ngập sự tức giận
Kiều Long im lặng vài giây, sau đó anh nhếch môi, đi chậm rãi bên cạnh Kiều Lam và nói nhỏ vào tai.
Không thể nghe rõ Kiều Long nói gì, nhưng nhìn vào biểu hiện của Kiều Lam cho thấy gương mặt cô tối sầm lại.
Chỉ khi anh trai mình đã rời khỏi phòng, cô mới nắm chặt tay, miệng nghiến răng và cảm thấy thật bất lực.
Tiếng gõ cửa phòng làm cho An Kỳ tỉnh giấc, không thể tin được là cô vừa chợp mắt, chắc là do nệm ở đây thật êm ái.
An Kỳ ngồi dậy và đi ra mở cửa, người bên ngoài lại chính là Kiều Lam
" Kiều Lam tỷ tỷ! " Giọng của An Kỳ bất đầu rung rung.
" An Kỳ, ta xin lỗi vì hành động bốc đồng của Kiều Long.
Nếu lúc ấy có ta thì anh ấy sẽ chẳng làm vậy đâu, nhưng ta lại về muộn, tạm thời muội hãy ở lại đây đi "
" Ta sẽ bảo vệ muội, anh trai ta là kẻ cả thèm chóng chán, nhất định sau một thời gian, Kiều Long sẽ để muội đi! " Kiều Lam nắm chặt lấy tay của An Kỳ, an ủi cô bằng nhiều lời.
" Đến cả Kiều Lam tỷ tỷ vẫn không khuyên được hắn.
Thật sự hết cách rồi…! " Cô liền ủ rũ khi niềm hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, tuy Kiều Long rất cưng yêu em gái mình, nhưng điều gì cũng phải có giới hạn của nó.
Kiều Lam ngồi trò chuyện với An Kỳ một tí thì có người đi vào, cô ấy là một tiểu nha hoàn tên Yến Nhi, được Kiều Long bảo đến phục vụ cho An Kỳ, có thể sai bảo cô ấy bất cứ điều gì cô muốn.
…•.:°×═════════×°:.•…
Trời đã sập tối nhưng Tiểu Ngọc vẫn chưa thấy An Kỳ đâu, cô lo lắng sốt vó nên đã quyết định đi hỏi dì Phương, nhưng câu trả lời mà Tiểu Ngọc nhận được chỉ là không biết.
Dì Phương nhận sự tín nhiệm từ thiếu soái mà lại vô cùng vô tâm, khiến cho Tiểu Ngọc tức tối.
" Dì Phương, dì quản lý nha hoàn kiều gì vậy? Con không có ý vô lễ nhưng ít ra dì phải hỏi An Kỳ đi đâu thì dì mới được phép cho đi chứ? Cớ sao dì lại không hỏi mà đã vội vàng đồng ý như vậy? "
" Ta bận trăm công nghìn việc, không rãnh mà để ý đến chuyện cỏn con đó.
Ít ra ta còn hiền từ cho phép cô ta đi, An Kỳ cũng đâu còn là con nít, đi được thì về được! Sao cô cứ làm quá lên vậy Tiểu Ngọc " Dì Phương cứng rắn đáp, rồi bà ta bỏ đi.
Hai người lớn tiếng làm ai cũng chú ý, Y Bình đứng lại ngóng tình hình và cố tình nói lớn để Tiểu Ngọc nghe, cô ta bảo có khi An Kỳ đã bỏ trốn cùng một tên nam nhân nào đó, dù sao An Kỳ cũng chả mặn mà gì với cái phủ thiếu soái này.
Chuyện này rất thú vị nên Y Bình sẽ nói lại cho Vân Kim Mỹ, nếu cô ấy biết An Kỳ biến mất đột ngột, nhất định sẽ vô cùng vui sướng.
Vì cô ta chính là cái gai trong mắt mà Vân Kim Mỹ muốn nhổ bỏ.
Lúc này An Kỳ đang ngâm mình trong bồn nước ấm, lần đầu tiên sau khoảng thời gian tắm bằng nước lạnh, đây quả là một cảm giác sung sướng khó tả.
Lại còn được rải những cánh hoa hồng cho thơm, An Kỳ cứ từ từ tận hưởng.
Đồ mặc thì cũng đã được Yến Nhi chuẩn bị, An Kỳ ngồi cho cô ấy chải tóc trước bàn trang điểm.
Yến Nhi bảo rằng bản thân đến đây làm từ khi mới mười tuổi, hiện tại cô ấy đã mười sáu tuổi nên rất thông thạo mọi việc.
" Đại nhân cho mời An tiểu thư ra dùng bữa tối ạ! " Yến Nhi nói sau khi đã chải chuốc xong cho An Kỳ, cô thấy tay nghề cũng không tồi.
Tuy rằng bị ép buộc ở lại nhưng cô cũng phải ăn, vì bụng cứ réo liên hồi.
An Kỳ được Yến Nhi dắt tay xuống cầu thang và vào phòng ăn.
Cô thấy ngoài Kiều Long còn có cả hai nữ nhân khác cũng ngồi đấy, một người có mái tóc nâu dài uốn xoăn, gương mặt xinh đẹp sắc xảo, đôi môi đỏ căng mọng.
Người còn lại tóc đen dài suôn mượt, cũng đẹp không kém, nhưng ánh mắt lại hơi đượm buồn.
" An Kỳ, mau lại đây ngồi kế bên ta! " Kiều Long chỉ tay vào ghế bên tay phải của anh, dù hơi khó chịu nhưng An Kỳ chỉ còn biết làm theo.
Khi cô lướt qua nữ nhân tóc nâu thì An Kỳ thấy cô ta nhìn mình không mấy thiện cảm, e rằng sau này sẽ gặp nhiều chuyện với người đó.
" Đại nhân,