Sau khi Kiều Long rời khỏi nhà, An Kỳ muốn được trở lại phòng mình chợp mắt, dù sao cô cũng chả phải làm gì.
Khi vừa bước lên cầu thang thì Mai Hương đã đứng từ ở trên nói vọng xuống.
" Này cô kia, rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì mà đã có thể khiến cho Kiều Long đại nhân đưa cô về đây? Không có nhan sắc, thân hình thì tầm thường "
Lần đầu tiên An Kỳ thấy một nữ nhân xúc phạm mình như vậy, cô ta cứ ra vẻ như bản thân đã là chủ nhân của ngôi nhà này, đúng là con người thi thoảng vẫn sinh ra ảo tưởng.
" Tôi chẳng có ý cãi cọ gì với cô hết.
Nhưng đại nhân đã bảo chúng ta hãy sống hòa thuận với nhau mà đúng không? Ít nhiều gì cô cũng phải nghe lời hắn chứ " An Kỳ nhúng vai
" Đúng là vậy, kể từ đây về sau cô nhất định phải sống an phận.
Dẹp bỏ cái suy nghĩ là sẽ giành được đại nhân với ta, mười người như cô còn chưa có cửa! Đừng tưởng lúc đầu ngài ấy dành nhiều sự chú ý, thì có thể tự đắc.
Sau một thời gian cũng sẽ bị bỏ rơi mà thôi! "
" Mới sáng sớm ra mà cái gì ồn ào vậy? " Kiều Lam bước ra từ bên trong, cô đi đến khoác vai An Kỳ và còn mỉm cười.
" Lam tỷ tỷ!.." Mai Hương đổ hồ môi, cứ tưởng cô ta đã đi đâu, ai dè lại xuất hiện vào lúc cô đang giáo huấn An Kỳ để ả sợ mình
" Mai Hương, muội đừng có dọa An Kỳ chứ? Mặc dù ta biết anh trai ta rất thích muội, nhưng cũng đừng đi quá giới hạn.
Nếu như muội dám làm cô ấy khóc, ta không chắc chuyện gì sẽ đến với muội đâu! "
Mai Hương giận đỏ mặt, cô ta hờn dỗi bỏ đi.
An Kỳ nhìn Kiều Lam, có vẻ Mai Hương rất sợ tỷ ấy.
Dù không có Kiều Lam, An Kỳ vẫn tự mình dạy cho Mai Hương một bài học, chỉ mong Kiều Long không mù quáng tới nổi nghe những lời xằng bậy của cô ta.
Kiều Lam bảo rằng bản thân sẽ đi ngủ thêm xíu, hai người chào tạm biệt nhau.
An Kỳ cùng với Yến Nhi đi dạo vườn, trời sắp vào đông nên thời tiết cũng dần mát mẻ, không quá nóng bức.
" Yến Nhi, em ở đây lâu vậy Mai Hương đó có xuất thân như thế nào? "
" Mai Hương tiểu thư hình như trước đây từng là kỷ nữ ạ.
Cô ta bị gia đình bán vào kỷ viện khi mới mười lăm tuổi, hiện giờ cũng đã ở Kiều gia được 5 năm, nghe bảo vị khách đầu tiên Mai Hương tiểu thư tiếp chính là Kiều Long đại nhân, vì có nhan sắc ở tuổi dậy thì, thân hình đày đặn nên đại nhân đã mua cô ta về ngay sau ngày hôm đó! "
Chẳng thể tin được là Mai Hương chỉ kém An Kỳ có một tuổi, không ngờ các thiếu nữ ở thời cổ đại lại phát triển như vậy.
Nếu so sánh giữ An Kỳ và Mai Hương thì cô không có cửa
" Mỗi đêm hai người đều ân ái với nhau, âm thanh lớn tới nỗi người ở bên ngoài còn nghe được.
Vậy nên ban đêm không ai được phép rời khỏi phòng, mà hình như phòng của An Kỳ tiểu thư sát bên phòng cổ thì phải! "
" Hmmm… Chắc là do có cách âm nên ta chẳng nghe được gì hết.
Mà thôi ta cũng không muốn nghe thấy đâu! " An Kỳ xanh mặt
" Vậy còn Đình Đình thì sao? Ta thấy cô ấy rất nho nhã điềm đạm và ít nói, cử chỉ đều nhẹ nhàng như lông ngỗng, chắc hẳn là một tiểu thư được dạy dỗ kỹ càng nhỉ? "
" Không phải đâu ạ! Tiểu thư Đình Đình xuất thân bần hàn, mẹ mất sớm chỉ còn cha làm nghề chở rau củ ra chợ bán đủ để nuôi hai cha con.
Sau này cha mất bất ngờ vì lao lực, Đình Đình tuổi nhỏ vì không còn tiền bạc nên đã bán mình chôn cha.
"
" May mắn lại gặp được đại nhân trên đường, không những cha mình được một ngôi mộ sạch đẹp, mà bản thân Đình Đình tiểu thư còn được đến đây.
Nhưng đã lâu đại nhân không hề đụng đến, cô ấy chỉ biết cách sống như một chiếc bóng! "
Quả nhiên ai đều có nỗi khổ riêng, Mai Hương tuy hách dịch nhưng cô ta làm vậy cũng vì không muốn tiếp tục một cuộc sống ở kỷ viện, bằng cách lấy cơ thể khiến Kiều Long hài lòng.
Còn Đình Đình tuy xinh đẹp dịu hiền nhưng hắn lại không để tâm vì sự mờ nhạt.
Nhưng còn An Kỳ, cô có đặc điểm gì mà lại khiến Kiều Long để ý, không quyến rũ bằng Mai Hương, cũng không sở hữu dung mạo mỹ miều như Đình Đình, chỉ vì một lần cô cứu hắn mà đã để lại cho Kiều Long ấn tượng mạnh?
Đi từ xa, An Kỳ đã thấy Đình Đình đang ngồi dưới gốc cây đọc sách, làn da của cô ấy như phát sáng trước ánh nắng, gương mặt không có chỗ chê, tựa thần tiên tỷ tỷ.
Cứ ngỡ Vân Kim Mỹ đã đẹp, Đình Đình vẫn nhỉnh hơn một chút.
" Chào buổi sáng, Đình Đình! " An Kỳ vui vẻ đến chào hỏi làm cho cô ấy giật mình, chắc là do cô lớn tiếng quá chăng?
" An… An Kỳ tiểu thư, rất vui khi được gặp cô " Đình Đình cười ngượng, cô đóng sách và dẹp nó sang một bên.
An Kỳ liền ngồi xuống bên cạnh cô ấy, thảm cỏ xanh rất mềm mại dễ chịu.
" Đình Đình này, cô rất thích đọc sách à? "
" Vâng! Ngoài đọc sách, tôi còn thích thêu thùa, vẽ tranh nữa.
Chắc hẳn đó là sở thích nhàm chán lắm đúng không? " Đình Đình vén tóc lên vành tai.
" Không không, phải nói Đình Đình rất thạo cầm kỳ thi họa mới đúng, hội tụ đủ các yếu tố để trở thành một phu nhân hoàn hảo.
Nhưng tại sao đại nhân lại không chú ý đến cô chứ? "
Lời nói của An Kỳ có chút tác động