An Kỳ nhìn những món ăn trên bàn mà nuốt nước bọt, Kiều Long cắt thịt bỏ vào bát cho cô.
Quả nhiên rất ngon, thịt gà mềm mại hòa quyện cùng mật ong ngọt ngọt, đúng là mỹ vị nhân gian, tuy đồ ăn thời này bị giới hạn nhưng đều được chuẩn bị rất kỹ lưỡng
" Sao… sao ngài không ăn đi mà cứ nhìn tôi hoài vậy? " An Kỳ để ý thấy Kiều Long luôn chú ý đến cô nên hơi ngượng ngùng mà ăn từ tốn lại.
" Chỉ cần nhìn em dùng bữa ngon lành như vậy cũng đủ để khiến ta no bụng.
Cứ ăn nhiều lên nhé An Kỳ, nếu hết ta sẽ cho người chuẩn bị thêm! " Kiều Long nhoẻn miệng cười, anh lấy khắn lau miệng cho An Kỳ
Bổng An Kỳ nghe thấy bên ngoài khá ầm ĩ, giống như có ai đó đang cãi nhau.
Cô hỏi thì Kiều Long bảo đừng quan tâm đến, đã có Tư Duật Hàm giải quyết.
Bởi vì Mai Hương đang làm loạn khi mà bản thân không được vào trong dùng bữa.
" Thưa tiểu thư, đại nhân đã căn dặn tôi rằng ngài ấy muốn được riêng tư.
Kể cả cô cũng không được phép cho vào! " Tư Duật Hàm điềm tĩnh nói
" Tại sao chứ? Trước giờ ngài ấy không hề làm như vậy! Chắc chắn ngươi đang nói láo.
Ta muốn được vào trong, một cấp dưới thấp hèn như ngươi mà cũng có ý định ngăn cản ta!? " Mai Hương cố tình xông vào thì lại bị Tư Duật Hàm thẳng tay đẩy ngã, nha hoàn Tử Uyên liền chạy đến đỡ
" Mai Hương tiểu thư trong lúc tôi vẫn còn tôn trọng cô thì cô nên biết điều một chút.
Đừng vì đại nhân ôm ấp cô mỗi đêm mà đã nghĩ mình là chủ nhân thật sự của ngôi nhà này! " Tư Duật Hàm lạnh lùng nhìn Mai Hương, giọng nói trầm đến đáng sợ khiến cô ta lùi về sau.
" Hức! "
Mai Hương uẫn khuất liền xoay người rời đi, vẻ mặt của Tư Duật Hàm trở lại bình thường.
Và bên trong cũng không còn nghe tiếng cãi vả, quả nhiên Duật Hàm luôn là chuyên gia trong chuyện này nên khiến Kiều Long khá hài lòng.
" Ngày mai ta sẽ đưa em đến một nơi! "
" Đi đâu vậy? "
" Bí mật.
Rồi em sẽ biết thôi! " Kiều Long tỏ vẻ bí bí ẩn ẩn, miễn nơi đó đừng là một nơi đáng sợ là được.
An Kỳ mặc trên người một bộ váy xanh dương nhạt, đầu đội mũ bonnet to màu trắng, tóc búi ngắn, tay mang túi nhỏ, chân mang giày cao gót tầm ba phân.
Tất cả đều được Yến Nhi chuẩn bị, vì cô ấy nghĩ là An Kỳ sẽ đi hẹn hò cùng Kiều Long
An Kỳ đi ra khỏi cửa nhà thì thấy Kiều Long đã ngồi trên một chiếc xe hơi dạng mui trần và đậu sẵn chờ cơ.
Hôm nay anh sẽ tự tay cầm lái, lại còn mở cửa cho An Kỳ ngồi.
Hai người chạy ra khỏi Liên Thành và đến một ngôi nhà nhỏ cách xa mấy dặm, tuy vắng vẻ nhưng không khí trong lành, thoáng mát.
An Kỳ cứ tưởng là Kiều Long đưa cô đi dạo bên ngoài, nhưng không!
Từ xa một đám trẻ từ trong nhà chạy ào ra, tính sơ sơ tầm hơn chục đứa, cỡ 7-8 tuổi, lớn hơn cũng có.
Chúng vui vẻ quay quanh Kiều Long làm An Kỳ có hơi ngỡ ngàng, lúc này chúng cũng đã chú ý đến cô.
" Dân Nhưng, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai vậy ạ? Lần đầu tiên chúng em thấy cô ấy, vợ của anh Dân Nhưng đúng không? " Mấy đứa trẻ nhìn An Kỳ, chỉ ngón tay vào cô
" Đúng vậy, vị tỷ tỷ đây sau này sẽ trở thành nương tử của anh đấy! " Kiều Long cười lớn, anh kéo An Kỳ dựa vào người mình làm cô đỏ mặt đẩy ra.
Không ngờ Kiều Long lại lấy tên khác là Dân Nhưng, chắc là vì không muốn bại lộ thân phận
" Đúng là khách quý, mừng ngài đến đại nhân! " Một bà lão bước ra, mái tóc của bà đã hai thứ tóc, nhưng vẫn trông khá khỏe mạnh.
Kiều Long giới thiệu đây là dì Noãn Sương, người đang trong coi và chăm sóc những đứa trẻ này.
Nơi đây là trại mồ côi do chính anh lập, nhưng Kiều Long lại không muốn bất cứ ai biết đến sự tồn tại của nó nên đã xây dựng cách xa Liên Thành
Được dì Noãn Sương mời dùng trà và bánh ngọt, An Kỳ thấy ban đầu hơi xa lạ nhưng dần dà cô cũng đã hòa nhập với bọn trẻ, chúng rất ngoan ngoãn, có đứa nhỏ nhất là 3 tháng tuổi vẫn còn nằm trong nôi.
" Ta là phù thủy đây, ta sẽ đến và bắt cóc những đứa trẻ hư đốn, ta sẽ mổ bụng chúng ta, ăn hết tim gan và máu của chúng! " An Kỳ bất đầu nhập vai, ai dè mấy đứa nhỏ liền khóc ầm lên làm cô luống cuống.
" Các… các em đừng khóc mà! Phù thủy chỉ bắt trẻ hư thôi, vậy nên từ đây về sau hãy làm một đứa trẻ biết vâng lời người lớn nhé, phù thủy sẽ cho các em bánh kẹo! "
Kiều Long bật cười lớn, dì Noãn Sương lần đầu tiên thấy anh vui vẻ như vậy.
Nhưng khi nhìn An Kỳ, có vẻ bà đã biết được lí do, tuy đại nhân có khá nhiều phụ nữ bên ngoài, nhưng An Kỳ là cô gái đầu tiên anh đưa đến đây.
" Đại nhân, tại sao ngài lại lập nên trại trẻ này?! " An Kỳ và Kiều Long ngồi dưới mái hiên, trong khi bọn trẻ đang đi ngủ trưa, dì Noãn Sương thì bận dỗ dành những đứa nhỏ hơn.
" Phải giải thích sao nhỉ? Vì ta và Kiều Lam cũng từng có một gia đình hạnh phúc, cha mẹ ta còn là các thương nhân tài ba ở Vũ Nam, nhưng vì bị bọn cướp giết hại trên đường về nhà.
Vì còn nhỏ nên chú của ta ông ấy đều nắm hết hết tài sản, với danh nghĩa côi giữ hộ đợi ta trưởng thành sẽ trả lại! "
" Nhưng