Vì hôm nay Dương Hạo Thạc sẽ về nhà vào buổi chiều, nên A Tây đã nấu đồ ăn trưa đang định kêu người thì An Kỳ xung phong muốn được đi.
Tiểu Ngọc thấy ngoài trời tuyết đang rơi.
" Có ổn không vậy An Kỳ? Hay để người khác đi vậy! "
" Không sao cả! Để tôi kiếm cái ô! " An Kỳ nhanh nhảu chạy đi, A Tây chưa thấy cô sốt sắn như vậy bao giờ, Tiểu Ngọc thì chỉ cười cười.
Trên người khoác cái áo choàng lông cáo tuyết hàng thật, quả nhiên ấm áp vô cùng, giá của nó cũng không hề rẻ nhỉ? An Kỳ đứng trước cửa phòng làm việc Hạo Thạc gõ cửa.
Người mở không phải là Vấn Thiên như thường lệ, mà là một nam nhân xa lạ.
Hình như anh ta biết An Kỳ.
" Ồ An cô nương trong lời đồn đây sao? Thiếu soái, có người đến thăm ngài nè! "
Cô đi vào trong và nói rằng đem thức ăn trưa đến cho Hạo Thạc, sẵn tiện hỏi người ấy là ai.
Y tên là Từ Hàn Tín, trung sĩ quan trực thuộc quân đội trung ương - cũng là cánh tay trái đắc lực của thiếu soái, Hàn Tín vừa mới về sau một cuộc công tác dài hạn.
" Thật sự tôi muốn gặp An cô nương, để biết cô là người như thế nào? Có đúng như thiếu soái nói không? "
" Hả? Thiếu soái nói gì cơ? " An Kỳ nghiêng đầu
" Ngài ấy bảo cô là một nha hoàn khá vô dụng, hay làm hỏng việc, vô lễ, thích lo chuyện bao đồng.
Lâu lâu lại nói mấy câu quái dị…! "
" Thôi đủ rồi! Thiếu soái, rốt cuộc ngài đã bêu rếu tôi trước mặt bao nhiêu người vậy hả? " An Kỳ hét lớn, nếu Hàn Tín còn nói chắc cô teo nhỏ lại như hạt đậu mất
" Ta nói không đúng à? " Dương Hạo Thạc đang coi sổ thì ngước lên nhìn
An Kỳ phụng phịu, giận dỗi bỏ về.
Hàn Tín còn chưa nói hết câu là thiếu soái cũng bảo cô tốt bụng, vui tính và luôn xả thân giúp đỡ người khác bất kể quen hay lạ mà An Kỳ đã đi mất tiêu
" Canh gà hầm nhân sâm, nấm xào tôm thịt, cơm đậu đen.
Ngài ăn nhiều quá đó thiếu soái! " Hàn Tín thử mở hộp ra xem, anh không khỏi xuýt xoa.
" Ta đã bảo A Tây đừng nấu nhiều quá, ăn không hết lại bỏ uổng! " Hạo Thạc ngồi xuống ghế sofa, đột nhiên hắn thấy Hàn Tín đang nhìn mình bằng đôi mắt lấp lánh, như kiểu muốn xin ké vậy.
Dù sao nhiêu đây cũng nhiều, Hạo Thạc kêu Hàn Tín ngồi ăn chung với mình
An Kỳ đi ngang cây liễu kế bên bờ sông, cô tức quá liền đấm vào đó một cái cho hả giận.
Tên thiếu soái chết bằm ấy, sao cô lại có thể phải lòng một kẻ độc miệng như hắn ta chứ
" Dù không muốn chấp nhận, nhưng đó là những tật xấu của mình mà! " An Kỳ thở dài.
Trên đường về, một chiếc xe dừng kế bên cạnh cô, tấm kính dần dần hạ xuống.
Mắt của An Kỳ nở to khi thấy người bên trong, nào ngờ đó lại là Kiều Long.
" An Kỳ, em vẫn khỏe chứ? Lâu lắm rồi mới gặp lại được em? " Kiều Long nhoẻn miệng cười.
" Ơ hơ? Kiều đại nhân, rất vui khi gặp ngài! " An Kỳ cúi đầu chào, tự nhiên lại gặp anh ta ở đây, có chút ngại ngùng sau chuyện vừa rồi.
Kiều Long mở cửa xuống xe, anh mở lời muốn mời An Kỳ dùng một ly trà.
Dù sao cũng chỉ là uống trà đàm đạo, nên cô liền đồng ý.
Sẵn tiện gần đó cũng có hàng quán nên họ đã tấp vào.
" Cho ta một bình trà thượng hạng cùng với ít điểm tâm ngọt! " Kiều Long gọi đồ, có lẽ sau bao ngày chỉ có men rượu, anh ta đã trở lại như bình thường.
Đúng là buồn thì buồn chút thôi, không có gì phải buồn hoài
" Lúc trước Kiều Lam đến thăm em và có nói lại với ta, Dương thiếu soái đã thoải mái với em hơn rồi nhỉ? "
" Vâng ạ! Tôi cũng rảnh rỗi nhiều hơn, chỉ làm nhưng việc nhẹ nhàng! Kiều đại nhân, tôi nghe Đình Đình đã mang thai, cô ấy ổn chứ? "
" Cả hai mẹ con đều khỏe mạnh, thai khí phát triển bình thường, tuy vẫn chưa biết là con trai hay gái.
Đình Đình vẫn hay nhắc về em, nếu có dịp hãy đến thăm cô ấy, Kiều gia lúc nào cũng mở cửa chào đón em! "
An Kỳ có chút khó xử, khi mà Dương Hạo Thạc đã nói cô muốn đi đâu thì phải có sự đồng ý của hắn, nếu cô bảo muốn tới Kiều gia thì một trăm phần trăm hắn sẽ từ chối kèm theo lời mắng
" Tôi cũng mừng thay cho Đình Đình, giờ bên cạnh ngài chỉ còn mỗi cô ấy, chắc ngài cũng đang tính đem thêm nữ nhân về nhỉ? " Cô nói bông đùa, tuy nhiên Kiều Long lại lắc đầu.
" Không phải ta đã từng nói là sẽ thành thân cùng ai có con với ta à? Vậy ta sẽ cưới Đình Đình, còn Mai Hương thì đã vốn biết cô ta không thể mang thai nên mới bác bỏ! ".
Truyện Trinh Thám
" Thật sao? " An Kỳ biết Kiều Long rất giữ chữ tín nên điều mà anh ta nói có vẻ là sự thật, sau này Đình Đình đã là nữ chủ nhân của Kiều gia và bang Tọa Long rồi.
" Kiều đại nhân, ngài từng bảo thích những nữ nhân mạnh mẽ, không dựa dẫm vào ai đúng không? "
" Đình Đình của bây giờ đã có đủ rồi đó, nếu như ngài không tin thì có thể thử? Bất kể ai đã làm mẹ, hay sắp làm mẹ đều sẽ tìm mọi cách bảo vệ con mình! " An Kỳ cười nhẹ, cô uống miếng trà cho ấm người.
Cô xin phép được trở về nên đứng dậy chào tạm biệt Kiều Long.
Cái thai của Đình Đình đã được ba tháng, tuy nhiên bụng của cô vẫn chưa to mấy nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, cứ thi thoảng lại vỗ về.
Đình Đình ngồi kế bên cửa sổ ngắm cảnh tuyết trắng bên ngoài
Cô nhớ lại lúc trước, khi mà bản thân trải qua một đêm ân ái với Kiều Long, chính thức mất đi lần đầu tiên.
Điều mà Đình Đình có mơ cũng chưa chắc xảy ra vậy mà nó đã thật sự xảy ra.
Đình Đình tỉnh dậy trên giường với