Nhược Hy vừa dứt lời, anh đã kéo cô xuống hôn lấy môi cô thật sâu, sau đó anh khẽ buông ra rồi nói:
"Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, em cũng nên ra ngoài quay phim đi, anh phải đi gọi điện cho cậu để báo tình hình hôm qua cho cậu biết!"
Nhược Hy khẽ gật đầu, cô luyến tiếc buông anh ra, đứng lên cất hộp cứu thương vào tủ, chào tạm biệt anh rồi bước ra ngoài.
Ngay lúc cô vừa đi ra, Giai Ninh đứng đợi ở đó vừa nhìn thấy cô, cô ta đã đưa chân ra có ý định muốn ngáng chân để cho cô bị té, Nhược Hy thấy từ xa nhưng vẫn cố tình đi đến giẫm mạnh vào chân của cô ta khiến cho Giai Ninh đau đớn, chỉ tay vào cô rồi mắng:
"Tại sao chị lại giẫm chân của tôi!"
Nhược Hy khẽ nâng vai lên, nở nụ cười lạnh lùng rồi nhìn cô ta khẽ nói nhỏ vào tai:
"Đừng tưởng tôi không biết là cô định ngáng chân tôi để cho tôi té, sau đó để tôi mất mặt với mọi người! Chiêu trò này của cô cũng quá cũ đi!"
Dứt lời, cô lướt qua Giai Ninh rồi đi ra ngoài, trước khi đi cô lại tiếp tục nói nhỏ vào tai của cô ta:
"Bỏ ý định làm tôi mất mặt đi vì cô càng làm tôi mất mặt thì cô sẽ càng mất mặt hơn tôi!"
Thấy Như Hạ cũng vừa đến, do cô đang mang thai nên anh đã sai người mua một đôi giày đế bằng cho cô, mấy đôi cao gót của cô, anh bảo người cất vào một chỗ ở trong biệt thự, Nhược Hy đi đến nói nhỏ vào tai của chị:
"Hạ tỷ, chắc 6 tháng nữa em không nhận lịch trình được nữa!"
Như Hạ nhìn cô ngạc nhiên, khó hiểu hỏi:
"Hả? Sao vậy?"
Nhược Hy nhìn xung quanh, nắm lấy tay chị kéo ra ngoài phía sau trụ sở, cô khẽ chỉ tay vào bụng mình rồi nói:
"Em có tiểu bảo bối rồi nên 6 tháng nữa em không nhận lịch trình được, chị sắp xếp giúp