Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Ghen

Cùng ta đến một nơi


trước sau

Edit: Củ Cải ^^

Thúy Quyên khiếp sợ người nam nhân khí tràng cường đại này, không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn xem một cái, cúi người liền bước nhanh đi.

Mộc Vãn cũng làm bộ làm tịch từ trên sạp đứng dậy nghênh đón, nhìn như vậy nhưng lại không có nửa phần thành ý.

Lăng Thận Hành liếc nàng một cái: “Thái độ như vậy là không chào đón ta?”

“Làm sao dám?” Mộc Vãn cười mời hắn ngồi qua một bên sạp, duỗi tay muốn đem cất dĩa điểm tâm trên bàn.

Hắn lại đột nhiên hỏi: “Có món gì ngon phải không, thấy ta tới liền mang giấu đi?”

“Chỉ là chút điểm tâm bình thường.” trong lòng lại nghĩ “ nơi này có thể có cái gì tốt để cất giấu”

“Vừa đúng lúc ta cũng đang đói.” Hắn ngồi nghiêm chỉnh, chỉ dùng đôi mắt nhìn nàng, hai tay đáp ở đầu gối.

Mộc Vãn sửng sốt một chút mới phản ứng lại, ý hắn là sao, muốn nàng mang cho hắn ăn?

Quả nhiên là tác phong đại lão gia.

Mộc Vãn đành phải cầm một khối điểm tâm đưa tới trước mặt hắn: “Không biết liệu có hợp khẩu vị thiếu soái.”

Hắn nâng tay lên tiếp nhận, bỏ vào trong miệng cắn một ngụm, chậm rãi ăn.

Không lâu, Thúy Quyên bưng một cái khay vào, bên trong có nước sôi để nguội cùng mấy món điểm tâm tinh xảo. Lăng Thận Hành một miếng cũng không chạm vào, nhưng lại đem điểm tâm trong dĩa của Mộc Vãn toàn bộ ăn sạch.

Hắn vẫn luôn trầm mặc không ra tiếng, điều này làm cho Mộc Vãn thấy rất áp lực, vốn dĩ hắn làm cho người ta có cảm giác áp bách cùng với lạnh nhạt. nàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt khó thở này

“Ta nghe nói tứ di thái đã khỏi hẳn.”

Lăng Thận Hành uống một ngụm nước sau đó mới nói: “Ngươi chuẩn bị một chút, ta đưa ngươi đến một nơi.”

Mộc Vãn sửng sốt: “Đi đâu?”

Đôi mắt đen vừa chuyển nhìn nàng một cái, sau đó lại nhàn nhạt nhìn trên sạp, nhìn đến mấy quyển thư tịch y học.

Thẻ phân trang còn đang kẹp vào sách, nhìn không giống bộ dáng ra vẻ.

Chẳng lẽ nàng thật sự dụng tâm đọc nó? Bằng không cũng sẽ không chữa khỏi bệnh cho tứ di thái.

“Nói nhảm nhiều vậy, nếu ngươi không muốn đi, ta cũng không ép buộc.” Lăng Thận Hành nói rồi đứng dậy, bộ dáng như chuẩn bị rời đi.

Mộc Vãn vội vàng nói: “Đi đi đi.”

Người này thật là, vô duyên vô cớ muốn mang người ta đi ra ngoài, còn không cho hỏi này nọ, chỉ sợ hắn đưa nàng đến chỗ nào đó bắn một phát... nếu là vậy thì thật oan uổng quá.

Mộc Vãn quay về phòng thay đổi quần áo, sợ hắn đợi
lâu, cũng chỉ là tùy tiện chọn.

Đương lúc Lăng Thận Hành nhìn đến người đứng ở trước mặt, màu mắt không khỏi sáng ngời.

Nàng chỉ mặc một cái áo tơ lụa màu trắng, kiểu dáng như áo sơmi, nhưng cổ áo viền bên ngoài, trước ngực là một loạt nút bọc vải thêu, phía dưới mặc váy đen dài đến mắt cá chân, mặt trang điểm đơn giản, tóc cột đuôi ngựa.

“Làm sao vậy?” Mộc Vãn thấy ánh mắt hắn quái dị, còn tưởng rằng phương thức ăn mặc của mình sẽ bị coi như quái dị, do nàng vẫn luôn thích kiểu tóc đuôi ngựa, trông thanh xuân tràn đầy sức sống, không giống những kiểu búi tóc rườm rà ngày thường, phía trên lại cắm đầy các loại vàng bạc, quả thực là gánh nặng.

“Ta chỉ là cảm thấy ra ngoài làm việc mặc thoải mái một chút sẽ tiện hơn, nếu ngươi cảm thấy không ổn, ta đi đổi bộ khác.” Mộc Vãn nói liền quay về phòng.

“Không cần.” Lăng Thận Hành khóe môi cong lên một chút: “Rất đẹp.”

Rất đẹp?

Này vẫn là lần đầu tiên nghe được hắn khen, Mộc Vãn bất giác có chút mắc cỡ, quả nhiên không phải mắt thẩm mỹ nàng có vấn đề.

Ra cửa lớn Lăng gia, một chiếc ô tô màu đen đang ngừng ở bên ngoài, tài xế vội vàng nhảy xuống xe mở cửa sau ra, đứng phía sau cửa làm một động tác cúi chào.

Lăng Thận Hành hôm nay chỉ mặc sơ mi trắng đơn giản, quần dài màu đen, cùng màu sắc quần áo nàng mặc trông hai người rất xứng đôi.

Hắn ngồi vào xe sau đó liền không nói chuyện nữa, mắt chỉ nhìn phía trước.

Mộc Vãn không biết trong hắn muốn làm cái gì, dù sao đã ngồi trên xe giặc chỉ có thể phó mặc hắn đưa đâu đi đó.

~ Củ cải xiexie ~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện