Tác giả: Bát Tầm
Edit: Củ Cải ^^
Xe chạy thẳng một đường xuyên qua các con phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt, đang là thời điểm cơm chiều nên các loại hương thơm từ các tiệm cơm san sát bên đường mơ hồ bay ra thơm nức mũi.
Mộc Vãn lần đầu ra khỏi Lăng phủ, không khỏi tò mò với hết thảy bên ngoài.
Nàng nhịn không được ghé vào cửa sổ xe, nhìn một bên thấy đủ các loại cửa hàng, hàng hoá đều là hiếm lạ.
Ở niên đại này như thế đã gọi là phồn hoa, ở tửu lầu thì ngồi đầy người, ở các hiệu buôn tây phương tập trung đều là thái thái tiểu thư, ai cũng ăn mặc thời thượng, ở các quán ăn vặt thì cũng vây đầy thực khách... quang cảnh khiến người ta mãn nhãn.
Điều cho nàng ngạc nhiên hơn chính là mấy ngôi nhà kiến trúc như thanh lâu, trước cửa đứng đầy các cô nương ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, mời gọi những tên háo sắc qua đường.
“Có cái gì đẹp sao?” đột nhiên thanh âm lạnh như băng của Lăng Thận Hành truyền đến.
Hắn đương nhiên sẽ không hiểu một người ở hiện đại như nàng khi tới nơi này không kinh ngạc mới là lạ.
Mộc Vãn lười để ý hắn, tùy ý trả lời: “Xem náo nhiệt thôi mà.” nói xong tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Lúc này, bỗng nhiên chiếc xe từ phía sau có một bay nhanh đến, tài xế vội vàng đánh xe qua một bên né tránh, Mộc Vãn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay mạnh mẽ túm trở về, theo quán tính ngã vào trong khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Nàng hoảng sợ, chiếc xe kia gào thét nghênh ngang mà đi.
“Ta khinh, ngươi lái xe kiểu gì vậy, ta nên khấu ngươi 12 phân.” Mộc Vãn nổi giận, quên mất bên người còn có một người, phản ứng vừa rồi không khỏi làm nàng chột dạ hướng nhìn thoáng qua, nàng hiện tại còn vẫn duy trì tư thế nửa nằm nửa ngồi trong lòng ngực hắn, có một loại ái muội nói không nên lời.^^
“Không……
Ngượng ngùng.” Mộc Vãn vội vàng ngồi thẳng, hai bên má nóng lên đỏ hồng như phát sốt, “Vừa rồi cảm ơn ngươi a.”
Cảm giác được mùi hương ôn nhu huyễn ngọc trên người nàng thật thơm, hắn đang tận hưởng đột nhiên nàng đẩy hắn ra, Lăng Thận Hành sửng sốt buông nàng ra, thực mau liền khôi phục gương mặt băng sơn tuyết lãnh: “12 phân là cái gì?”
Mộc Vãn
nhe răng cười gượng, biện ra một cái lý do, “Thời điểm đi học lão sư đều đánh giá chúng ta theo biểu hiện 12 phân, hắn lái xe lỗ mãng như vậy, nên ta đem khấu hết 12 phân của hắn.”
“‘ Ta khinh ’ lại là có ý gì?”
“Ta…… Ta khinh? Cái này, cái này là từ địa phương ở quê ông ngoại ta, có nghĩa là ngu ngốc” Mộc Vãn cười hắc hắc.
Đôi mắt đen Lăng Thận Hành nhìn nàng chăm chú, cũng không biết hắn có tin không, tóm lại hắn cho Mộc Vãn cảm giác sợ hãi.
May mắn lúc này tài xế ngừng xe lại, cung kính báo: “Thiếu soái, tới rồi.”
Lúc này Mộc Vãn mới chú ý tới, bọn họ đã đi qua khu phồn hoa náo nhiệt từ khi nào, xe nghiễm nhiên ngừng ở một tòa thành thật lớn tường cao bao quanh phía trước, bức tường tựa một cái lưới lớn khép kín không có kẽ hở, chỉ có một cửa lớn ở giữa, hai cánh được sơn đen giống như tròng mắt đen nhánh, bên trái cạnh cửa treo một cái biển, mặt trên viết mấy chữ “Liên thành – Ngục Giam Mã Lan Kiều”.
Vô duyên vô cớ mang nàng tới ngục giam, chẳng lẽ là du ngoạn ngục giam miễn phí ba ngày, báo danh liền được còng tay đưa áo tù …… Còn mãi suy nghĩ đùa giỡn đột nhiên Mộc Vãn ngây ngẩn cả người, một suy đoán to gan nảy ra trong đầu.
Là Hồng Tụ, Hồng Tụ đã bị nhốt ở ngục giam này.
Nghĩ đến này khả năng, tâm trạng Mộc Vãn đột nhiên kích động, các đầu ngón tay đều bắt đầu phát run, nhưng nàng lại không dám xác định chắc chắn.
Lúc này, có người bộ dáng như quan nhân ra đón, nhìn thấy Lăng Thận Hành, lập tức cung kính hành lễ, đại khái cảm thấy sửng sốt, không nghĩ tới Lăng Thận Hành đến đây lại mặc thường phục.
Lăng Thận Hành nói: “Hôm nay ta đến chính là muốn làm chút việc tư, Lưu quản ngục không cần phái người đi theo.”
~ Củ cải xiexie ~