Âu Hân dụi mắt ngồi dậy nhìn quanh phòng, hướng phía phòng tắm cất tiếng gọi, giọng khàn khàn do buồn ngủ.
- Kì Hạo!....Hạo Hạo!
Không gian vẫn im ắng như cũ. Âu Hân xuống giường xỏ dép lông vào đi về phía phòng tắm. Phòng tắm trống trơn không có gì, đưa mắt nhìn ra ban công cũng không thấy có người. Phút chốc, Âu Hân liền tỉnh táo hơn một chút. Với điện thoại bàn nhần một dãy số gọi.
Vang lên là giọng nữ tổng đài. Gọi thêm vài lần cũng đều không được. Âu Hân nhớ ra Vương Kì Hạo đến đây để làm gì, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong đầu lại vang lên vài giọng nói, Âu Hân nhớ ra hình như chưa đến ngày vụ giao dịch đó diễn ra.
Vậy Vương Kì Hạo đâu rồi?
Âu Hân cảm thấy bồn chồn lo lắng, phút chốc đã chẳng còn buồn ngủ nữa.
Lấy một chiếc áo khoác gió khoác lên, cũng không để ý là bên ngoài lạnh như thế nào, chân trước chân sau bước ra khỏi phòng.
Âu Hân nhớ, Trường Hạ cùng Viên Tiểu Trạch ở một phòng tầng dưới. Cảm thấy bản thân đang vội nên không đi thang máy, trực tiếp đo lối cầu thang thoát hiểm.
Không gian ban đêm yên ắng lên mọi thanh ở không gian hẹp như cầu thang thoát hiểm thì hoàn toàn có thể nghe rõ những tiếng động. Chân vừa đi được vài bậc xuống dưới, tai lại nghe được vài tiếng động ở bên trên. Vì là tiếng động lớn, nghe như tiếng ai ngã xuống sàn nhà nên rất thu hút sự chú ý.
Âu Hân hơi nâng mặt nhìn lên, qua ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng hắt vào qua tấm kính, đại khái có thể nhìn được vài bóng người. Tính đi lên xem thử lại nhớ ra việc quan trọng hơn, Âu Hân bỏ qua, chân bước nhanh xuống tầng dưới.
Gọi cửa phòng Trương Hạ không thấy có tiếng động. Phòng Viên Tiểu Trạch cũng tương tự. Đang định bỏ đi lại phát hiện phòng Viên Tiểu Trạch không khóa mà hơi mở hé.
Âu Hân suy nghĩ một chút thì quyết định mở cửa đi vào. Trong phòng tối om như mực, Âu Hân vấp chân phải thứ gì đó tí thì ngã lộn nhào. Mò mẫn ở phía tường một lúc mới tìm thấy công tắc, vừa mở lên thì trợn tròn mắt trước khung cảnh hiện ra.
Ở chỗ trước cửa phòng có hai xác người, đều là người Ý. Cây treo quần áo đổ ngang xuống giữa lối đi từ cửa vào phòng. Thứ Âu Hân vừa vấp phải là chân của một cái xác. Trên tường màu vàng nhạt bắn lên một hàng máu. Trong không khí ngửi thấy rõ ràng mùi tanh.
Âu Hân cúi người xuống kiểm tra hai cái xác. Cả hai đều đã chết, đều do súng bắn. Âu Hân đi nhanh vào gian phòng thì thấy còn một người nữa bị thương nằm trên đất. Người này là một lính cảnh vệ, trên người vẫn mặc quân phục. Âu Hân cúi xuống kiểm tra mạch, phát hiện người vẫn còn sống.
Tát mạnh hai cái, người vẫn chưa tỉnh, giật giật tóc mai vài cái, người liền mở mắt.
Âu Hân vội vàng hỏi.
- Xảy ra chuyện gì? Thiếu soái đâu?
Người kia nói giọng đứt quãng, hết hơi.
- Thiếu.... soái....cảng...cẩn....cẩn...thận. ...
Nói chưa xong liền gục xuống tắt thở. Âu Hân làm lại động tác vừa rồi, người đã chết không thể tỉnh lại nữa.
Âu Hân liền nhớ ra vừa rồi lúc đi ở cầu thang thoát hiểm có nghe được tiếng động lạ. Vội vàng chạy ra ngoài đi đến cầu thang thoát hiểm.
Không gian lúc này đã khôi phục như cũ, hoàn toàn yên ắng như trước đó không có gì. Âu Hân chạy cách hai bậc, vội quá còn chạy cách ba bậc suýt trượt chân ngã. Lên đến tầng trên của tầng trên, nhìn khắp hành lang không thấy có bóng người, nhưng trong không khí vẫn còn thoang thoảng lại mùi máu tanh.
Âu Hân chăm chú nhìn sàn nhà hàng làng và bờ tường, phát hiện ra trên hành lang có vài giọt máu tụ nhiều lại ở một chỗ cách cầu thang thoát hiểm không xa. Căn cứ vào vết máu còn mới lại chỉ đến chỗ này, Âu Hân đi theo những giọt máu đi vào cầu thang thoát hiểm, cuối cùng vết máu dẫn xuống ngay tầng dưới cũng tức là tầng của cô.
Âu Hân mở hé cửa thoát hiểm nhìn ra ngoài, thấy trước cửa phòng mình không có người nhưng vết máu lại hướng về phía phòng cô.
Không liên lạc được với Vương Kì Hạo, không thấy Trương Hạ cũng như Viên Tiểu Trạch. Nhớ lại vài chữ mà lính cảnh vệ kia nói, tâm liền đặt vào một chữ "cảng".
Âu Hân