Âu Hân chống tay xuống đất đứng dậy.
- Em vẫn có thể đi được, anh...
Không đợi Âu Hân nói hết, Vương Kì Hạo đã cúi xuống, thành công cõng Âu Hân lên.
Vương Kì Hạo cõng cô trên lưng, sải những bước chân dài đi về phía trước. Âu Hân đưa tay vuốt vuốt mặt anh, nói khẽ bên tai.
- Hạo Hạo, em có nặng không?
Cô nàng nào đó buông lời trêu chọc, còn vuốt vuốt mái tóc anh ngược lên. Vương Kì Hạo cười khẽ.
- Nặng.
Một con dao nhọn liền đâm thẳng vào tim Âu Hân. Miệng Âu Hân méo xệch đi, nét mặt dần chuyển sang tức giận.
Vương Kì Hạo! Anh có biết đây là lời nói cấm kị của người chồng khi nói về cân nặng của người vợ không. Kể cả vợ anh có là con heo nái, anh nhất định vẫn phải khen cô ấy xinh đẹp như thiên thần.
Hơn nữa, Âu Hân tưởng tượng ra hình dáng của bản thân. Âu Hân có chiều cao tương đối, gần một mét bảy, đáng người cô chỗ cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, vô cùng cân đối. Âu Hân cô rõ ràng là không hề béo, Vương Kì Hạo lại chê nặng.
Bàn tay Âu Hân đang nắm tóc Vương Kì Hạo rõ ràng gia tăng lực, nhưng sắc mặt Vương Kì Hạo vẫn không hề thay đổi, vẫn là nét cười dịu dàng.
Âu Hân còn chưa kịp giận dỗi nói câu gì, Vương Kì Hạo đã nói tiếp.
- Trên lưng anh đang cõng cả thế giới, có thể không nặng được sao?
Âu Hân chớp mắt, lại chớp mắt, sau đó hai má liền đỏ lên, cô không nói gì nữa, gục đầu lên bờ vai rộng của anh.
Vương Kì Hạo, anh dẻo miệng, lần này tạm tha cho anh.
- Ông xã!
- Hửm?
- Chúng ta chuẩn bị tiếp khách.
Âu Hân liếc mắt một cái, trước mặt liền nhảy ra một đống người, cầm súng máy chĩa thẳng về phía họ. Âu Hân không cần nhìn ra sau cũng biết đằng sau mình cũng có một nhóm người, tay cầm vũ khí.
- Ông xã, thả em xuống!
Âu Hân giãy dụa chân, Vương Kì Hạo cũng thả cô xuống. Âu Hân quay hẳn người lại nhìn về phía sau. Rừng tối thì tối thật, nhưng nhờ ánh trăng đã lên cao, mắt cô lại tốt nên Âu Hân vẫn có thể nhìn thấy nhóm người phía sau có vài người bị thương không nhẹ. Còn không phải là tự các người đặt mìn sao, Âu Hân cô cũng chỉ giúp bọn họ cho mìn nổ, không thể trách người khác được.
- Ông xã, cho em vài băng đạn dự phòng nào.
Âu Hân kéo kéo tay Vương Kì Hạo, cũng không đợi anh trả lời, tay đã đưa sờ soạng. Vương Kì Hạo đanh mặt giữ tay cô lại, hai mắt âm trầm lạnh lùng.
- Anh không có mang theo băng dự phòng.
Âu Hân hai mắt dán chặt vào quần anh, khoé miệng co giật, trừng mắt lên nhìn Vương Kì Hạo. Thật muốn mắng.
Tiểu Hạo Hạo, thật là đồ hư hỏng. Đang ở trong tình huống nào rồi mà còn....
Lời tiếp theo Âu Hân không nói ra được vì có người tay cầm súng liên thanh đánh về phía cô. Âu Hân nhanh tay đẩy Vương Kì Hạo ra, xoay người lấy chân trái làm trụ, chân phải vung lên đá vào tay cầm súng của người nọ.
Tiếp theo lại một nhóm người khác xông lên. Âu Hân lộn người một vòng, tay phải giữ chặt tay người này, tay trái cầm súng giơ lên. Một tiếng đoàng vang lên trong khung cảnh hỗn loạn, một người liền trợn mắt ngã xuống, mi tâm chảy thẳng xuống một hàng máu màu đỏ tươi.
Đối với người Âu Hân đang giữ tay, cô vặn tay một vòng, nâng gối đánh trúng cằm hắn. Âu Hân vẫn có thể nghe rõ một tiếng "rắc" của xương vỡ.
Ở bên kia Vương Kì Hạo cũng không có thảnh thơi đứng ngắm, mỗi một cái vung chân huých tay đều khiến cho đối phương răng môi lẫn lộn, có người tay còn công thành một đường parabol đẹp mắt. Đôi mắt hổ phách trong đêm tối sáng rực, lạnh lẽo lại thâm trầm.
Vương Kì Hạo và Âu Hân vì vậy mà chia ra, một người đánh nhau ở khu đất trên, một người đánh nhau ở khu đất dưới, khoảng cách hai