Lông mi đen chớp động, Âu Hân xác định bản thân chỉ có cảm giác đau ở lưng do bị đập mạnh xuống đất, sau đó mới từ từ mở mắt ra. Vừa mở mắt, một cái đầu với mái tóc đen rối xù đang tựa vào ngực cô. Âu Hân hốt hoảng đem người đỡ dậy.
- Hạo....Hạo Hạo....
Giọng nói của Âu Hân run rẩy, tay nâng mặt Vương Kì Hạo lên, trên miệng anh dính máu, mặt cũng dính máu, còn sưng lên nữa. Âu Hân gọi vài tiếng nhưng vẫn không thấy ai đáp lại, trong lòng cô sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi mà trước giờ chưa từng có.
- Ông xã....
Âu Hân bật khóc ôm mặt Vương Kì Hạo, theo bản năng đưa mắt nhìn xung quanh cầu cứu.
Không biết từ lúc nào, xung quanh đã là một mảng im lặng, trên mặt đất chỉ toàn là xác người. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cái buốt của rừng rậm, vọng lại những tiếng "hú" của những động vật nhỏ.
Hai mắt đen nhánh ướt nhòe, Âu Hân chợt có cảm giác một bàn tay ấm chạm vào mặt cô. Cô nhìn ra thì thấy Vương Kì Hạo đang mỉm cười nhìn mình, Âu Hân lại òa khóc lớn, thật sự rất giống con nít.
Vương Kì Hạo vẫn cười, đưa bàn tay muốn xoa mặt cô, lại phát hiện tay mình dính đầy máu. Anh vội đưa tay xuống lau vào bộ quân phục màu xanh, sau đó mới đưa lên lau những giọt nước mắt dính trên mặt cô.
- Vợ yêu, không phải đã nói với em rồi sao, em khóc, anh không biết dỗ.
Âu Hân đưa tay đấm vào ngực anh, thấy anh kêu một cái, hốt hoảng muốn nhìn xem anh bị thương chỗ nào. Vương Kì Hạo nhanh tay kìm tay cô lại, kéo cô đứng dậy.
- Anh không sao. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây. Cánh rừng phía Tây Bắc, trực thăng đang đợi ở đó.
Âu Hân cũng không nghĩ nhiều nữa, cùng Vương Kì Hạo chạy. Tiếng súng phía sau vẫn vang lên, không khí xung quanh lại trở nên ngột ngạt, Âu Hân cảm thấy trống ngực mình đập rất mạnh, còn có cảm giác rất lạ. Chỉ là không đợi Âu Hân kịp nghĩ linh tinh, Vương Kì Hạo đã ôm lấy cô chạy.
Lúc hai người chạy theo rìa vách núi hướng về phía Tây Bắc, chiếc nhẫn trên tay Âu Hân lại rung mạnh.
Âu Hân vừa quay đầu lại nhìn, ngay trong tích tắc ôm lấy eo Vương Kì Hạo đẩy mạnh về một phía, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên.
Là lựu đạn.
Âu Hân còn chưa kịp thở phào vì bản thân chưa bị nổ cho tan xác thì có một vấn đề còn nghiêm trọng hơn, cô .... thế nhưng lại cùng Vương Kì Hạo tránh về phía vách núi...
Bàn tay trắng nõn dính đầy bùn đất, còn có nhiều vết xước ứa máu, nhưng vẫn nắm chặt lấy rễ của cây cổ thụ lớn. Không nắm chặt thì chỉ có chết, còn có thể không nắm chặt sao.
Một tay Âu Hân nắm chặt lấy cái rễ cây nhô ra, tay còn lại nắm chặt cổ tay Vương Kì Hạo.
Hai người đã chạy cả một đêm trong rừng, khác với người bình thường, cả hai đều đã từng tập luyện những bài tập khó khăn nên sức khỏe có thể chống trọi được hoàn cảnh khó khăn trong trong một cánh rừng rậm đầy sương. Nhưng lúc này dù có sức lực lớn đến đâu cũng thấy vô cùng khó khăn, chính là khó khăn đến mức chịu không được muốn buông tay.
Âu Hân cắn chặt răng, dùng hết sức vào hai bàn tay, một bên nắm chặt rễ cây, một bên nắm chặt tay Vương Kì Hạo. Vách núi này nghiêng khoảng ba mươi độ về chân núi, rơi xuống là chết luôn, không có điểm tựa nào chống đỡ hết.
Tiếng thở ngày một rồn rập, Âu Hân cụp mắt nhìn bàn tay mình đang nắm chặt cổ tay Vương Kì Hạo. Lúc này trời chưa sáng tỏ, nhưng Âu Hân có thể cảm nhận được, bàn tay Vương Kì Hạo dính đầy máu, sắc mặt Vương Kì Hạo gần như trắng bệch.
- Ông.... Ông xã....
Âu Hân hốt hoảng gọi to tên anh, nhưng vẫn không thấy Vương Kì Hạo trả lời lại, lúc này cô đã hiểu, phát súng vừa rồi anh đẩy cô ra đã bắn trúng anh.
Cảm giác sợ hãi lúc này của Âu Hân càng thêm mãnh liệt, hai mắt cô phút chốc đã đỏ hoe. Thậm chí bàn tay đang nắm rễ cây của Âu Hân còn run