Lúc Âu Hân tỉnh lại, trong phòng chỉ thấy Dịch Cẩn, cô hốt hoảng ngồi bật dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn khắp xung quanh. Khi thấy chắc chắn đã an toàn, Âu Hân mới thở phào một tiếng, lúc này mới để ý đến Dịch Cẩn, cũng đồng thời nhớ đến trước khi nằm đây thì bản thân đã làm gì.
Dịch Cẩn thấy Âu Hân cứ mở to mắt nhìn chằm chằm, không đợi cô mở miệng đã nói ngay.
- Người còn đang trong phòng phẫu thuật.
Cảm giác lo lắng trào dâng, Âu Hân lật chăn muốn chạy tới phòng phẫu thuật nhưng vừa mới đặt chân xuống sàn, đầu óc lại choáng váng, mắt hoa cả lên, trước mặt Âu Hân nhìn thấy toàn là sao sáng.
Dịch Cẩn vội đỡ lấy cô nằm xuống giường, hơi nghiêm giọng.
- Cô còn yếu, đừng đi lại lung tung.
Âu Hân lúc này chẳng còn để ý cái gì, cô chỉ biết, Vương Kì Hạo còn đang gặp nguy hiểm. Ngay lúc Âu Hân đưa tay đẩy Dịch Cẩn ra, đồng thời cửa phòng cũng được đẩy ra, người từ ngoài bước vào.
Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Vương phu nhân, cả người Âu Hân khẽ run, cũng bất động.
- Tiểu Hân, A Hạo sẽ không sao, con không cần lo lắng quá. Sức khỏe còn vẫn yếu, đừng tự hành hạ bản thân.
Vương phu nhân vừa lau nước mắt vừa nói, tay đồng thời làm việc đẩy Âu Hân nằm xuống giường.
- Mẹ...
Chữ "mẹ" này Âu Hân thật lâu sau mới nói được ra. Vương phu nhân gật gù với cô, nghẹn giọng nói.
- Mẹ thật không ngờ con bé Hạ Sảnh lại ác như vậy, việc làm này nó cũng dám làm ra. A Hạo còn đang nguy kịch trong kia....
Vương phu nhân chưa nói hết câu đã bật khóc. Âu Hân lại phải ngồi dậy ôm lấy bà, nhẹ giọng an ủi.
- Hạo Hạo sẽ không sao, anh ấy nhất định sẽ không sao. Mẹ, mẹ đừng khóc.
Gương mặt Âu Hân lúc này bình tĩnh khác lạ, nhưng trong lòng cô cũng lo sợ không yên, chỉ muốn ngay lập tức lao tới chỗ Vương Kì Hạo, ép anh nhất định không được làm sao, nhất định phải sống.
Các bác sĩ liên tục đi ra đi vào hết lấy máu lại lấy vật dụng mổ, hết đưa máy này lại đến máy khác vào. Hôm nay vốn là ngày nghỉ của Lý Nhạc Lăng, dự định sẽ được vợ đi mua quần áo bầu và quần áo em bé, lại bất ngờ mới sáng sớm chưa tỏ đã nhận được điện thoại của bệnh viện, nói Vương Kì Hạo bị thương nặng, cần cậu tới gấp. Lý Nhạc Lăng lại một lời nói với bà xã, thất hứa không thể đi mua quần áo với cô. Tố Mai nghe tin cũng hốt hoảng, nói cậu mau mau tới bệnh viện. Lại vừa nghĩ tới Âu Hân, liền năn nỉ cậu cho đi theo. Nhưng bầu cô hiện tại cũng hơn 6 tháng, quả thật rất to, lại là thai ba, Lý Nhạc Lăng cảm thấy không an toàn, dỗ dành cô ở nhà.
Âu Hân ngồi an ủi Vương phu nhân vài câu, sau đó có một cảnh vệ đi vào, nói rằng tình hình của Vương Kì Hạo hiện đang rất nguy hiểm, bác sĩ gọi người nhà đến. Vương phu nhân vừa nghe xong, không biết lấy sức lực ở đâu, chạy thật sự rất nhanh, nhoáng cái Âu Hân đã không còn thấy bà đâu.
Đây chính là sức mạnh của tình mẫu tử. Âu Hân cũng ngồi bất động vài giây, sau đó cũng lao xuống giường phi nhanh ra ngoài, thậm chí dép cũng không kịp mang. Dịch Cẩn liếc mắt, thở dài một hơi bất đắc dĩ, cúi người cầm dép đi theo sau.
Nhưng có một chuyện bất ngờ xảy ra, Âu Hân lại bị cảnh vệ chặn ở hành lang, cách phòng phẫu thuật cũng phải hai chục bước, cô bị chặn lại không được đến gần. Âu Hân trợn mắt nhìn ba người cảnh vệ đang chặn. mình, gương mặt đanh lại, lấy tay đẩy mạnh hai người đang chắn trước mặt mình ra, họ lại kéo tay lôi cô lại.
- Mấy người làm trò gì vậy?
Âu Hân nhịn không được, bệnh viện là nơi yêu cầu sự yên lặng cao, Âu Hân tức giận mà quát lớn.
Ba anh cảnh vệ nhìn dáng vẻ tức giận xù tóc của Âu Hân cũng sợ gây người, nhìn đến đôi mắt đen nhánh đỏ ngầu của cô thì vội lảng tránh, không dám nhìn. Âu Hân nghiến răng đẩy mạnh người ra, một anh cảnh vệ ngã đập mông xuống