Vài giây trước Âu Hân còn nghĩ, bản thân có thể làm một số chuyện kéo dài thời gian một chút, Joserp có thể đang trên đường trở về, cô giúp anh kéo dài thời gian để anh trở về thuận lợi cứu cha cô cùng Vương Kì Hạo.
Nhưng cô nghĩ như vậy thì có ích gì? Đó cũng chỉ là suy nghĩ của cô. Sự thật chứng minh, người mà cô hiện vài giây trước vẫn còn tin tưởng, vài giây sau đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Cho dù anh ta có đeo bao nhiêu chiếc mặt nạ, nhưng đôi mắt kia cũng không thể lừa được người. Huống hồ Âu Hân đã quá quen với đôi mắt đó, cô còn cố giữ lại một chút lòng tin gì nữa.
Âu Hân nhìn thấy rõ, người đàn ông đang khom mình trước hành động của cô thì sững lại, ánh mắt trở nên hung tợn, một ánh mắt ở trên một con người mà Âu Hân luôn cho rằng là dịu dàng nhất, hóa ra, đó cũng chỉ là lớp mặt nạ.
Joserp dần bình tĩnh lại, khôi phục nụ cười dịu dàng như nước. Nhưng trong mắt Âu Hân, đó là nụ cười kinh tởm nhất mà cô từng nhìn thấy.
Người đàn ông vẫn khom người, vẫn giữ ý định giúp Âu Hân đứng lên, nhưng rõ ràng cô gái trước mặt đã kinh thường hắn đến mức không muốn tay hắn chạm vào người.
Âu Hân rốt cuộc nhịn không nổi nữa, rít lên giận giữ.
- Đừng động vào tôi. Thật kinh tởm.
Người đàn ông rõ ràng không hề dịu dàng, giật mạnh tóc Âu Hân ngược về sau, ép cô phải ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt hắn.
Âu Hân kêu "a" một tiếng, đưa tay lên ôm đầu, mắt giận dữ phừng phừng lửa giận nhìn Joserp.
Vương Kì Hạo lạnh mặt, ánh mắt trở nên sắc bén, lao đến nhưng lại bị thuộc hạ của Joserp cản lại. Vương Kì Hạo cuộn chặt nắm đấm, giọng nói trầm trầm nhưng vẫn nghe ra ngữ khí tức giận.
- Joserp, bỏ tay ra, mày đang làm cô ấy đau.
Âu Hân quả thật rất đau. Không chỉ là cái đau như muốn nứt toát ra đầu, còn là cái đau khi bản thân bị người mình tin tưởng nhất phản bội. Âu Hân biết, bản thân cô chưa phải người thất vọng về Joserp nhất, nói đến nỗi đau, cha cô mới là người đau nhất.
Cô và cha lúc trước thường hay rảnh rỗi nói chuyện, cô nhớ mình từng đùa với ông một câu.
- Cha, nếu sau này anh Joserp phản bội cha thì sao?
Lúc đó cha cô không suy nghĩ gì đã đáp lại ngay, ông bật cười trả lời.
- Con bé ngốc, nhớ kỹ, ai cũng có thể phản bội ta, nhưng người đó tuyệt đối không bao giờ là Joserp.
Ông còn đùa cô.
- Nếu tính tình con quá xấu không ai cưới con, Joserp là con rể ta, người sẽ đi cùng con gái ta sau này, sao có thể phản bội ta?
Ông cười rất vui vẻ và tự tin để trả lời.
Âu Hân nghiến chặt răng. Nếu có thể, cô muốn quay trở lại lúc đó, nghe câu trả lời như vậy của ông thì sẽ cười to mà trào phúng, sau đó cao giọng mà đáp lại.
- Cha, là người nói chắc chắn như vậy, sau này con sẽ không giúp người tiêu diệt kẻ phản bội là anh ta.
Nhưng rõ ràng là thời gian đi rồi không quay lại được, trên đời mà có "nếu như", trái đất này còn tồn tại đến bây giờ được sao?
Không thể quay người thời gian, Âu Hân hiện tại vẫn có thể giết được người đàn ông này.
Nghe Vương Kì Hạo nói như vậy, lực tay của Joserp rõ ràng giảm đi, cười quỷ quyệt, nói nhẹ nhàng với Âu Hân.
- Honey , anh xin lỗi, là anh mạnh tay. Em có đau không?
Âu Hân kinh tởm đến mức muốn nhổ nước bọt vào mặt anh ta, chỉ là bộ dạng lúc này nếu nhổ thì không thích hợp nên nghiến răng nhịn xuống. Người đàn ông trước mặt cô bỗng nhiên bật cười lớn, nói thật cao hứng, vừa nói vừa lấy tay gỡ mặt nạ ra.
- Em nói như vậy có nghĩa là nhận ra anh. Anh còn cứ nghĩ là em không nhận ra. Honey, em thật giỏi!
Có một người đàn ông khen cô thật giỏi, Âu Hân ngược lại không thấy vui sướng gì mà chỉ cảm thấy da đầu lại thêm một lần tê dại. Thật không cao hứng gì mà phỉ nhổ.
- Gương mặt của kẻ phản bội, Đồng Âu Hân tôi có xuống mồ cũng nhận ra.
Joserp tối mặt, nhưng rất nhanh đã giãn cơ mặt ra, vuốt nhẹ khuôn mặt trắng