Âu Hân nhanh chóng xoay người, huých khuỷu tay vào mặt Joserp, sau đó giơ chân đạp vào bụng anh ta. Nhưng Joserp cũng đã phản ứng nhanh, chân Âu Hân còn chưa chạm đến bụng hắn, hắn đã giơ tay đỡ được chân cô, còn thuận lợi nắm được cổ cô, dùng lực bóp chặt.
Âu Hân cũng không hề nao núng, rút từ trong người ra khẩu súng Glock 17 mà cô đã giấu trong người lúc thay váy. Nhưng vì Joserp đột nhiên dùng lực mạnh như muốn bóp cổ cô, tay Âu Hân liền run lên, tay đặt vào cò súng lại không thể bắn được.
Joserp nhanh mắt nắm lấy cổ tay cầm súng của Âu Hân, vặn ngược tay lại, sau đó đặt tay lên ngón tay đang đặt ờ cò súng của Âu Hân, không do dự bóp cò.
Vương Kì Hạo đang đối đầu với đám thuộc hạ của Joserp bên này, mắt thấy Joserp vặn ngược cổ tay Âu Hân, nòng súng cứ như vậy hướng về phía cô, còn chưa kịp tức giận thì đã nghe thấy tiếng súng nổ.
Vương Kì Hạo hai mắt đục ngàu, dùng một tay vặn gãy cổ một tên thuộc hạ, nhanh chóng rút súng ra hướng về phía Joserp. Nhưng Joserp cũng không phải là một con tép riu, tiếng súng vừa dứt đã có thể khống chế được Âu Hân, cũng dễ dàng đoạt được súng của cô.
Âu Hân không phải là người dễ dàng để người khác đoạt được súng từ tay mình, nhưng trong vài giây vừa rồi, tiếng súng vang lên khiến Âu Hân cảm thấy choáng váng đầu óc, theo đó là một cơn đau từ bụng truyền tới. Vì cơn đau này mà cả cơ thể cô đều run lên, sau đó không cầm chặt được súng, Joserp dễ dàng đoạt được đi.
Không phải viên đạn bắn vào bụng cô mà cô cảm thấy đau, hình như viên đạn bắn chệch đi, không trúng vị trí nào trên cơ thể cô hết. Nhưng cơn đau từ bụng này lại khiến Âu Hân toát mồ hôi, cũng không hiểu vì lí do gì mà đột nhiên bụng lại co thắt như vậy.
Chính vì như vậy mà khẩu súng Vương Kì Hạo đưa lên lại không thể nổ súng được.
Tình hình hiện tại khiến Âu Hân cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, trợn trừng mắt nhìn Joserp. Không còn là con mắt ôn nhu của ngày nào, con mắt màu xanh lúc này hằn đầy tia máu, gương mặt đẹp trai đang có dúm lại vì tức giận.
Tề Phi được Dịch Cẩn hỗ trợ, thuận lợi đến được trước mặt Joserp, muốn ra tay nhưng còn chưa kịp thì Joserp đã gần lên.
- CÚT HẾT RA!
Tề Phi nhìn nòng súng như bị dán keo chặt vào thái dương của Âu Hân, lại nhìn đến vẻ mặt Joserp lúc này có vẻ rất kích động, lùi lại hai bước, thong dong mà nói.
- Joserp, anh đã không còn đường thoát nữa rồi. Nếu anh thả người, chúng tôi sẽ tha lại cái mạng cho anh.
Joserp bật cười lớn. Âu Hân nghe được tiếng cười này vang lên ngay trên đỉnh đầu, có cảm giác như mình đang nghe quỷ cười, đáng sợ tới mức cả cơ thể cô đều run lên.
Joserp ghé miệng vào tai Âu Hân nói nhỏ.
- Em xem, bọn họ đang muốn ngăn cản đám cưới của chúng ta kìa. Cha mà biết thì ông sẽ giận lắm.
Nhắc đến cha, Âu Hân tâm tình kích động, muốn cử động tay đánh cho Joserp một cái, lại bị kìm chặt không thể làm gì.
- Em cũng đang kích động vì hôn lễ của chúng ta đột nhiên bị phá sao? Không sao, anh có chuẩn bị cách khác.
Joserp vừa nói xong, cười ma quỷ về phía Vương Kì Hạo.
- Chúng mày, chỉ cần một đứa bước gần lại đây, tạo sẽ lập tức nổ súng.
Sau đó nhìn một lượt vài người, thấy anh cũng bình tĩnh như không hề lo sợ gì, cười bổ sung.
- Chúng mày không tin sao? Vậy để tao nổ thêm một phát súng nữa.
Joserp dời vị trí nòng súng ra khỏi thái dương Âu Hân, hướng vào phía đùi cô, không do dự gì thật sự muốn nổ súng.
Tiếng súng còn chưa có vang lên, tiếng gầm khác đã vang lên trước.
- LÙI LẠI!!
Âu Hân nhìn Vương Kì Hạo, thấy anh thật sự là đang lùi lại, khàn giọng.
- Vương Kì Hạo, cha em...
- Cha chúng ta đã an toàn.
Vương Kì Hạo hiểu cô muốn hỏi g, ngắn gọn trả lời nhẹ nhàng. Anh biết, nếu tâm cô không chú ý, còn lo lắng cho cha thì cô quả thật sẽ gặp nguy