“Tôi không thích em từ chối tôi!” Giữa hai hàng lông mày của Điền Trung Quân hiện lên ý dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại không cho phép người khác được nói chen vào.
Đồng Đồng Tâm kinh ngạc ngẩng đầu lên, một bóng tối vụt qua trong mắt cô, Điền Trung Quân cúi người xuống, hôn lên trán cô.
“Đồng thời cũng bao gồm cả nụ hôn này.
”
Đây chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn nước, Điền Trung Quân đứng thẳng dậy, nhìn vào mắt Đồng Đồng Tâm, nở nụ cười với ý vị sâu xa.
Nếu như không phải quan sát cô với khoảng cách gần như vậy, anh cũng không nhận ra, hóa ra cô là một cô gái miền Nam nhỏ nhắn và đáng yêu như vậy.
Đồng Đồng Tâm không khỏi đỏ ửng mặt, ngại ngùng rụt đầu lại.
Còn về miếng ngọc này…
Đồng Đồng Tâm đột nhiên nhớ lại mọi chuyện, miếng ngọc mà Điền Trung Quân đưa cho cô này giống hệt với miếng ngọc mà người đàn ông kia đưa cho cô mấy tháng trước.
“Miếng ngọc này của anh, có phải là có hai miếng không? Miếng còn lại là một con rồng đúng không?” Đồng Đồng Tâm vô thức hỏi.
Điền Trung Quân gật đầu: “Ừm, tôi có một miếng, anh trai tôi cũng có một miếng, miếng này của tôi là phượng hoàng, miếng của anh trai tôi đúng thật là một con rồng!”
“Anh trai anh? Điền, Điền Duy…” Đồng Đồng Tâm lờ mờ nhớ lần trước ở trong nhà Điền Trung Quân, anh từng nhắc đến tên của người anh này với cô.
“Điền Duy Hoàng.
” Điền Trung Quân cười.
Nghĩ đến đây, Đồng Đồng Tâm chợt hiểu ra điều gì đó.
Chẳng lẽ… người đàn ông kìa là Điền Duy Hoàng, là anh trai của Trung Quân?!
Nhưng chắc không trùng hợp đến vậy đâu nhỉ!
Nhưng mà, miếng ngọc này nên giải thích thế nào đây?
Lúc Đồng Đồng Tâm ngơ ra, Điền Trung Quân lại nói tiếp: “Vài ngày nữa, tôi sẽ đưa em về nhà gặp ba mẹ tôi, vừa hay, cũng gặp luôn cả anh trai tôi và vợ sắp cưới của anh ấy nữa.
”
Lời của anh kéo Đồng Đồng Tâm ra khỏi suy nghĩ của cô.
Anh trai? Vợ sắp cưới?
Có vẻ là cô nghĩ nhiều rồi.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười gật đầu.
Điền Trung Quân lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa cho Đồng Đồng Tâm: “Trong này vừa hay có một tỉ năm mươi triệu, em mang đi cho ba mẹ trả nợ, mật khẩu là 520327!”
“Anh…” Đồng Đồng Tâm ngơ ra.
Điền Trung Quân cười: “Chuyện của em, anh trai em Lương Đồng Đức đã nói hết với tôi rồi.
”
Thế nên, vì đồng tình với em nên anh mới kết hôn với em sao?!
Đồng Đồng Tâm cười khổ, cô thật sự không nên mơ tưởng xa vời anh kết hôn với cô là vì thích cô mà.
Điền Trung Quân thấy Đồng Đồng Tâm không nhận thẻ ngân hàng, đành cưỡng chế nhét vào tay cô.
“Sau này em sẽ trả cho anh!” Đồng Đồng Tâm miễn cưỡng nở nụ cười.
Điền Trung Quân lắc đầu: “Chúng ta là vợ chồng, em không nên nói lời này với tôi.
”
“Xin lỗi.
” Đồng Đồng Tâm vô thức xin lỗi.
Điền Trung Quân lại lắc đầu: “Xin lỗi cũng không thể nói.
”
Đồng Đồng Tâm mím môi cười.
Điền Trung Quân nhìn thời gian trong đồng hồ, tỏ ý xin lỗi với Đồng Đồng Tâm: “Bây giờ tôi phải đi làm một chuyện rất quan trọng, em về nhà đợi tôi trước.
Xong việc tôi sẽ gọi điện cho em.
Còn mật khẩu thẻ ngân hàng tôi sẽ bảo Triệu Bình nhắn vào máy cho em.
”
“Ừm.
” Đồng Đồng Tâm khẽ gật đầu, rồi nhìn Điền Trung Quân và Triệu Bình vội lái xe rời đi.
Sau khi Điền Trung Quân kí kết hợp đồng về tay xong, không khỏi thở phào một hơi, may mà vẫn chưa làm chậm trễ chuyện của Điền Duy Hoàng.
Phía bên này, Đồng Đồng Tâm cầm số tiền của Điền Trung Quân, trả khoản vay nặng lãi cho ba mẹ Đồng, năm mươi triệu còn lại, Đồng Đồng Tâm cũng gửi hết cho ba mẹ Đồng.
Trở về căn phòng thuê, Đồng Đồng Tâm đang thu dọn hành lý, muốn ba mẹ Đồng theo mình tới Bình Dương.
Mà lúc này, ba mẹ Đồng vẫn lo lắng nhìn Đồng Đồng Tâm.
“Đồng Tâm, số tiền này trả cho con.
” Ba Đồng ngấn nước mắt, lại nhét thẻ ngân hàng vào trong tay Đồng Đồng Tâm.
“Dượ… không, ba, ba đang làm gì vậy?” Đồng Đồng Tâm khó hiểu.
Mẹ Đồng bước tới buồn bã nói: “Đồng Tâm, thực ra, chúng ta không phải ba mẹ ruột của con!”
Bao nhiêu ngày qua, sở dĩ