Đồng Đồng Tâm hoàn hồn lại, Điền Trung Quân chạy một chiếc xe sang không biết đã dừng ngay trước mặt cô từ lúc nào.
"Anh! "
"Tôi gọi điện mà không thấy em bắt máy, vậy nên mới tới đây tìm em thử xem sao, không ngờ em đang ở đây thật!" Điền Trung Quân mỉm cười nói, anh ta nhớ lúc ban ngày cô đã dặn anh chờ cô ở đây.
Đồng Đồng Tâm khẽ mím môi, rồi bỗng cô đứng dậy nhào vào lòng Điền Trung Quân, ấm ức đến nỗi không kìm dược nước mắt
Cô ôm chặt lấy anh khiến anh thấy hơi bất ngờ.
Điền Trung Quân luống cuống chân tay trong giây lát, anh chần chừ một chốc rồi mới nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy hai vai của cô.
Anh khẽ vuốt tóc cô như thể đang ôm một đứa bé bơ vơ không chốn nương tựa.
Đồng Đồng Tâm chỉ lẳng lặng rơi lệ, cô không ầm ĩ cũng chẳng khóc thành tiếng.
Cô chỉ muốn mượn bờ vai của anh để dựa vào chốc lát, khoảng thời gian gần đây cô đã kiệt quệ vì cuộc sống này rồi!
Giờ phút này, à không, từ nay về sau anh chính là bến bờ bình an của cô.
Một lúc lâu sau Đồng Đồng Tâm mới lặng lẽ lau đi nước mắt rồi rời khỏi lồng ngực của Điền Trung Quân.
Cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh rồi gượng cười nói: "Xin lỗi anh, thật ngại quá.
"
"Sao mắt của em lại đỏ vậy?" Điền Trung Quân nhìn Đồng Đồng Tâm, thấy đôi mắt của cô hơi sưng đỏ, anh xót xa đưa tay nâng hai má cô lên.
Đồng Đồng Tâm nghe vậy thì ngẩn người, đoạn cô vô thức quay mặt đi, vờ như không có việc gì trả lời anh: "Vừa nãy bụi bay vào mắt.
"
Điền Trung Quân khẽ chau mày, thấy cô không chịu nói với mình thì cũng có hơi khó chịu, nhưng anh cũng sẽ không bắt ép ai cả.
"Lên xe đi! Hai chúng ta cùng đi ăn cơm.
"
Anh nói rồi mở cửa phía ghế phụ ra cho cô, sau đó nắm lấy tay cô ý bảo cô hãy ngồi vào.
Đồng Đồng Tâm mỉm cười rồi cúi người vào trong xe.
Điền Trung Quân đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.
Sau khi lên xe lại trông thấy Đồng Đồng Tâm chưa thắt dây an toàn, thế là anh cúi người xuống chủ động thắt dây an toàn cho cô.
Cùng lúc đó Đồng Đồng Tâm cũng đưa tay kéo dây an toàn như một thói quen, bàn tay của hai người vô tình chạm vào nhau.
Đồng Đồng Tâm thấy ngượng ngùng nên rội rụt tay lại.
Thật ra hai người họ cũng đã là vợ chồng rồi.
Nhưng trong lòng Đồng Đồng Tâm, cảm giác của cô với Điền Trung Quân không giống với những người đàn ông khác.
Cô có thể đối xử với những người bạn khác phái một các tự nhiên thoải mái, nhưng còn Điền Trung Quân!
Đồng Đồng Tâm nhận ra rằng mình rất ngại ngùng khi ở cạnh anh, có thể nói là hơi căng thẳng, có cảm giác hơi rung động.
Sau khi gài dây an toàn cho cô xong thì Điền Trung Quân liền chăm chú lái xe, hoàn toàn không nhận ra vẻ khác lạ trên khuôn mặt cô.
"Em thích ăn gì?" Điền Trung Quân vừa lái xe vừa hỏi.
Đồng Đồng Tâm chợt giật mình, cô quay qua nhìn anh một thoáng rồi vội cúi đầu xuống, miệng đáp: "Anh, anh định tới nhà hàng ăn cơm sao?"
"Ừm!" Điền Trung Quân mỉm cười nói: "Ăn xong chúng ta cùng đi mua chút quà rồi qua thăm ba mẹ em.
"
"Không cần đi.
" Đồng Đồng Tâm chợt nói.
Điền Trung Quân thắc mắc nhìn cô.
Đồng Đồng Tâm cúi mắt nói, giọng điệu buồn bã: "Họ không phải là ba mẹ ruột của tôi, họ chẳng qua là mua tôi về từ chỗ bọn buôn người thôi! "
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ đi, Điền Trung Quân không nghe rõ khúc cuối, nhưng anh ta cũng đã nghe được câu trước.
Vậy có nghĩa hiện giờ cô là cô nhỉ không cha không mẹ!
Điền Trung Quân khẽ nhíu mày, lòng băn khoăn đủ thứ cảm xúc.
Sau khi ăn tối với Điền Trung Quân ở Tây Trấn, Đồng Đồng Tâm quay về Tân Giang Thành cùng anh.
Vẫn là căn chung cư riêng của anh, bây giờ cô chính là nữ chủ nhân của nơi đây.
Phải lái xe suốt bốn tiếng đồng hồ nên Điền Trung Quân đã rất mệt mỏi rồi, vì thế vừa vào trong phòng anh đã lăn ra ngủ ngay.
Đồng Đồng Tâm sắm vai vợ hiền thay áo cởi