Thục Lam bị Văn Thiên kéo đến phòng khách, anh mạnh tay hất cô vào ghế rồi ghì hai tay chắn hai bên ghế lại.
Anh ghé sát đến mặt cô, mắt đối mắt.
Ánh mắt giận giữ như toát ra tia lửa khiến Thục Lam căng thẳng không dám nhúc nhích dù là một chút.
- Nói đi.
- Nói..
nói gì chứ.
- Ta đáng sợ đến vậy sao?
Thuc Lam nhăn mày lại, câu hỏi này phải trả lời sao đây chứ.
Cô cố lảng tránh ánh mắt của Văn Thiên thì chợt nhớ ra lúc vừa rồi khi lé tránh nụ hôn của anh còn bị anh bóp cổ xém chút mất mạng.
Thục Lam khẽ rung mày cố nặn ra một nụ cười giảng hoà mong Văn Thiên sẽ bỏ qua cho mình.
Nhưng không, anh lừ mắt lạnh lùng buông ra một chữ thẳng thừng khiến nụ cười phải cố gắng lắm mới nở được cũng vụt tắt.
- Nói!
Tiếng gắt khiến Thục Lam giật mình: "Bây giờ nên nói thật hay nói dối đây.
Nếu nói ngài ấy vô cùng đáng sợ thì chết chắc, còn nói không hề đáng sợ thì chắc chắn bị nói là dối lòng.
Phải làm sao, phải làm sao?!!"
- Đúng vậy! Ngài, rất đáng sợ.
Ta muốn hỏi, muốn hỏi một chuyện.
Văn Thiên xem chừng không hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng không có biểu cảm gì hơn.
Anh không thay đôi tư thế chút nào.
Cũng không nói thêm gì khiến Thục Lam càng thêm lo sợ.
Cô thu chân lại, hai tay che trước ngực đề phòng.
- Vị hôn thê của ngài đó..
có còn sống không?
- Hình như em rất có chấp niệm về cô ta? Sao vậy, ghen sao?
Thục Lam lập tức phản bác: Không!
"Ta còn không có tình cảm với ngài thì ghen cái gì chứ." Lời trong lòng.
Văn Thiên thấy Thục Lam phản ứng mạnh như vậy tự cho rằng đã nói trúng ý nghĩ của cô liền vui vẻ mà thả tay.
Anh quay người lại lấy trong túi áo ra môt bao thuốc, rút một điếu ra đưa lên miệng vui vẻ châm thuốc hút một hơi dài.
Anh thở ra một làn khói thuốc trắng rồi ngước mặt lên nhìn làn khói bay đi, khuôn mặt đầy sự suy ngẫm.
Thục Lam vốn đang định nhắc anh không nên hút thuốc vì nó vô cùng có hại thì anh đột nhiên quay người lại chĩa điếu thuốc về phía cô.
- Không.
Vì vốn ta không hề có vị hôn thê.
Thục Lam kinh ngạc: "Không thể nào.
Rõ ràng là mình đã lờ mờ nghe thấy cô ta xưng là vị hôn thê.
Không lẽ mình nghe nhầm." Thục Lam bắt đầu suy ngẫm lại mọi chuyện rồi chợt nhận ra từ đầu tới cuối chính do bản thân mình tự biên tự diễn.
Cô nhìn Văn Thiên rồi lại cúi mặt vẻ ăn năn hối lỗi.
Văn Thiên nhìn biểu hiện của Thục Lam xem chừng lại vừa tự suy diễn gì đó.
Anh nghĩ đến việc Chiêu Uyên vì ghen mà bán cô vào kĩ viện cảm thấy lên giấu cô chuyện này sẽ khiến cô bớt lo lắng hơn chút.
Nhưng ngẫm một hồi anh đã quyết định nói ra một phần nào đó.
- Khụ khụ.
Thục Lam che miệng khẽ ho vài cái Văn Thiên liền dập điếu thuốc trên tay vào chiếc khay sứ trên bàn rồi đi ra ngoài.
Một lúc sau, vài thị nữ đị vào dọn dẹp trong phòng.
Mặc cho Thục Lam đang ở đấy nhưng chẳng một ai chú ý.
Nhìn thấy họ dọn dẹp, Thục Lam đứng dậy định đi ra ngoài.
Nào ngờ ra đến cửa liền bị mấy người lính canh của chặn lại.
Cô không hiểu gì nhưng chợt nhìn ra phía ngoài mà hốt hoảng.
"Từ bao giờ ở đây lại nhiều quân nhân như vây!" Thục Lam nghĩ rồi khẽ rung khoé miệng.
Là anh sợ cô lại chạy trốn nên mới phái người đến trông chừng sao.
Thục Lam vốn nghĩ sẽ không mất mình tĩnh mà gây thêm chuyện gì nữa, cô cũng có cái nhìn khác về Văn Thiên nhưng bây giờ lại thay đổi.
Cô biết mình đã nghĩ nhầm, Văn Thiên vốn là kẻ điên, một kẻ điên ẩn giấu d*c vọng chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.
Cô bây giờ vẫn