Lăng Tuyết Thu vội vã muốn chạy trốn, sợ bị anh phát hiện ra manh mối: “Anh cả, nếu anh không còn việc gì thì em được đi chưa, chút nữa em còn muốn đi hát cho bà nội nghe đấy.
”“Đi đi.
” Lăng Thận Hành mở công văn trong tay ra, cũng không ngẩng đầu lên.
Lăng Tuyết Thu như trút được gánh nặng, vội vàng chạy mất dép.
Lăng Tuyết Thu vừa đi, Mộc Cẩm Nhu vội vàng nói: “Tối nay ở chỗ bà nội có mời người kể chuyện, nghe nói là tiết mục ngắn trong ‘Tây Sương Ký’, nghe nói tiên sinh kể chuyện nổi tiếng gần xa…”Mộc Cẩm Nhu muốn Lăng Thận Hành nhanh chóng quên đi đoạn nhạc đệm này, không ngờ mới nói được một nửa đã bị anh cắt ngang: “Cô đi ra ngoài đi.
”Những lời nói còn lại của Mộc Cẩm Nhu đều nghẹn trong cổ họng, nhẫn nhịn đến mức khuôn mặt tươi cười trở nên trắng bệch, nhưng cô ta nào dám chống đối Lăng Thận Hành, đành phải yếu ớt đồng ý rồi đi ra ngoài.
Vừa đi được vài bước, chợt nghe thấy giọng nói hờ hững của Lăng Thận Hành: “Chờ chút.
”Mộc Cẩm Nhu tỏ ra vui mừng, tưởng anh thay đổi suy nghĩ, vừa quay lại, còn chưa kịp che giấu sự vui vẻ trên mặt: “Thiếu soái…”“Mang chén trà này đi.
” Lăng Thận Hành cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi không thích uống trà, sau này đừng mang đến nữa.
”Mộc Cẩm Nhu đóng cửa lại, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, còn mơ hồ nghe thấy Lý Hòa Bắc đang nói: “Bài hát này của cô ba thật sự êm tai, lời bài hát cũng hay, không biết giáo viên trông thế nào?”Lăng Thận Hành cúi mắt xuống, dáng vẻ thờ ơ: “Chỉ có cậu mới tin con bé.
”~Mộc Cẩm Nhu quay về phòng, nha đầu Đậu Khấu của cô ta bước lên đón, lại bị sắc mặt của cô ta dọa giật mình: “Bà hai, cô thế này…”“Vì sao?” Mộc Cẩm Nhu vung tay lên khay trà trong tay rơi mạnh xuống đất, bộ đồ trà ở trong khay lập tức rơi lung tung khắp nơi.
“Bà hai bớt giận.
” Đậu Khấu sợ đến mức vội vàng quỳ xuống.
“Vì sao?” Mộc Cẩm Nhu vịn bàn, tức giận đến mức cả người run rẩy, đôi mắt hiện ra tia sáng lạnh lẽo, như đang lầm bầm lầu bầu, lại như đang hỏi ông trời: “Vì sao anh ấy không chịu nhìn tôi một cái, chẳng lẽ muốn tôi phải móc tim ra cho anh ấy xem sao? Lúc tôi chưa gả