Lăng Tuyết Thu vội vàng cúi người nhật lá thư lên, bà hai ngẩn ngơ, vô thức đưa tay ra cướp lại, nhưng động tác của bà ta chậm hơn Tuyết Thu một bước, đành phải trơ mắt nhìn Tuyết Thu lấy lá thư đi.
Lão phu nhân liếc nhìn bà hai đang hoảng hốt lo sợ một cái, sau đó mới mở lá thư ra, lúc bà cụ nhìn thấy mấy chữ “Diệt trừ Hồng Tụ” ở trên đó, cũng không nhịn được nhíu chặt lông mày.
Việc Hồng Tụ hạ độc bà hai đã từng ồn ào khắp nơi, nhưng cô ấy đã vào nhà tù, lão phu nhân cũng tự mình tra ra được những bí mật ẩn giấu trong đó, không ngờ lại nhìn thấy cái tên này trên lá thư.
“Đây là chuyện gì?” Lão phu nhân giận dữ hỏi, “Chẳng lẽ cô cũng liên quan đến việc bà năm hả?”“Mẹ, đây là vu oan, con không biết thư từ gì hết, con cũng không hề viết một lá thư nào.
” Bà hai còn đang thề thốt phủ nhận, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Mộc Vãn, cứ như người vu oan bà ta đang gần ngay trước mắt.
Mộc Vãn không nhanh không chậm nói: “Lúc xé lá thư này cũng không quá gọn gàng, còn để lại chút góc cạnh nhỏ, chỉ cần cho người đến phòng dì hai tìm số giấy viết thư còn lại để so sánh là được, sẽ biết rõ lá thư này được gửi ra từ nơi nào, còn nữa, thuận tiện tìm một vài lá thư qua lại của dì hai, tuy có thể bắt chước chữ viết, lại không thể làm giống như đúc được, chỉ cần một phép so sánh đơn giản là biết được đó có phải nét chữ của dì hai hay không.
”Lão phu nhân nghe xong cảm thấy rất có lý, lập tức sai người đi tìm những thứ này.
Bà hai càng ngày càng lo lắng, lại không có cách nào để ngăn cản, ngày thường lão phu nhân không thích bà ta, bởi vì bà ta xuất thân từ người bán trà, bà ta là người có thân phận địa vị thấp nhất trong đám vợ nhỏ, nhưng Đốc quân thật sự đã cưng chiều bà ta một thời gian, trước khi bà tư và bà năm