Bà hai còn muốn chống chế, dù người khác nói gì bà ta cũng thề thốt phủ nhận, rất kín miệng.
“Dì hai đã không muốn nói, vậy để cháu nói đi.
” Mộc Vãn rời khỏi chiếc ghế dựa màu trắng theo phong cách Châu Âu, bước chậm rãi đến trước mặt bà hai.
“Tại sao dì hai phải hại chết dì năm rồi vu oan cho cháu, phải nói đến việc cháu không cẩn thận gặp dì ấy tằng tịu với Lưu phó quan.
Hôm đó Đốc quân không có ở trong phủ, đúng lúc cháu tình cờ đi ngang qua sân riêng của dì hai, mọi người cũng biết tính cách của cháu rồi, không thích gò bó trong lễ nghi, tất nhiên không hề gõ cửa, kết quả đẩy cửa ra đã nhìn thấy Lưu phó quan và dì hai đang quấn lấy nhau ở trên giường, quần áo của hai người xộc xệch, lúc ấy dì hai rất sợ hãi, còn quỳ xuống trước mặt cháu, muốn cháu dù có thế nào cũng đừng nói ra ngoài, đương nhiên cháu không hề có hứng thú với chuyện này, ngoại trừ việc dùng bí mật này uy hiếp dì hai nói đỡ cho cháu ở trước mặt Thiếu soái, thật sự không muốn làm gì nữa.
”Mộc Vãn cúi đầu nhìn bà hai không nói lời nào, tiếp tục nói: “Tuy cháu không muốn nói ra việc của dì hai, nhưng dì hai đã coi cháu là cái đinh trong mắt, chỉ cần cháu còn sống, dì ấy sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Lại nhắc đến dì năm, một mình dì ấy chiếm lấy sự cưng chiều của Đốc quân, tất nhiên đã trở thành vật cản trong mắt rất nhiều người, bao gồm cả dì hai, vốn dì ấy cũng không muốn đẩy dì năm vào chỗ chết, nhưng lần đó đúng lúc là sinh nhật của dì ấy, năm nào Đốc quân cũng tổ chức sinh nhật cho dì ấy, nhưng không may dì ấy và dì năm sinh cùng một ngày, Đốc quân chỉ nghĩ sắp xếp tiệc rượu ở chỗ dì năm, không để ý hôm đó cũng là sinh nhật của dì hai, cháu nghĩ, có lẽ vì ngày đó cảm thấy tức giận và nhục nhã mới khiến dì hai nảy sinh ý muốn giết người, thế là dì ấy nghĩ ra một kế sách rất tốt một mũi tên trúng hai cháu chim.
”Lúc này, cuối cùng bà hai không nhịn được nữa lạnh lùng mỉm cười: “Cô đừng quên, em năm bôi nước hoa của cô mới trúng độc chết, sao tôi biết được cô định tặng nước hoa cho em