Bên này bọn họ đang ân ái ngọt ngào, thì bên kia Thanh Trà đã tìm đến tận nhà của Dương Trác.
Cô ta lấy cớ tặng quà để gặp ông nói về chuyện hôn ước của cô và Phạm Tuấn.
"Dì đây là ít quà cháu mang từ Mỹ về biếu chú và dì."
"Cái con bé này về là được rồi, đường xá xa xôi mang nặng chi cho vất vả, ở đây có thiếu thứ gì đâu."
Lâm Thái Trinh vợ của Dương Trác lên tiếng, bà là đệ nhất phu nhân của Nam Thành, đã ngoài 50 mà vẫn giữ được vẻ đẹp mặn mà.
Cùng với khí chất của một phu nhân cao quý càng khiến người khác phải nhìn mãi không thôi.
Thanh Trà xưa nay luôn có quan hệ rất tốt với bà, cô ta biết cách lấy lòng Lâm Thái Trinh làm sao để khiến bà ta vui nhất.
"Đồ ở đây sao bằng đồ bên Mỹ được ạ, cháu có mua cho dì vài lọ nước hoa và mấy cái đầm cao cấp, chắc chắn sẽ rất hợp với dì ạ."
"Được rồi cháu đã có lòng thì dì sẽ nhận, nhưng lần sau tới thăm dì là được rồi không cho phép quà cáp nữa biết chưa."
"Vâng ạ."
Thanh Trà giống như một cô con gái ngoan ngoãn nhu thuận tiếp chuyện với Lâm Thái Trinh, kể cho bà nghe về những điều thú vị ở nước Mỹ.
Kể hết chuyện này tới chuyện kia, từ trưa cho đến khi Dương Trác từ Phủ Đầu Rồng trở về.
Được Lâm Thái Trinh giữ lại ăn cơm tối, sau bữa cơm cô ta cuối cùng cũng nói ra mục đích đến đây của mình.
"Chú, dì cháu biết hai người rất bận sẽ không có thời gian chú ý đến những việc linh tinh khác.
Nhưng mà chuyện này cháu thật sự mong chú và dì có thể làm chủ cho cháu."
Nói đến đây cô ta bắt đầu khóc lóc, Lâm Thái Trinh thấy vậy ngồi bên cạnh liền vỗ lưng trấn an cô ta.
"Có chuyện gì cháu cứ bình tĩnh mà nói, chúng ta làm chủ cho cháu."
Nghe được câu này cô ta mới bắt đầu kể lể.
"Dì, dì cũng biết từ nhỏ cháu và anh Tuấn đã có hôn ước với nhau.
Nhưng mà anh ấy trong lúc cháu đi du học lại ở đây qua lại cùng một ca kỹ.
Cháu không phải người nhỏ mọn, anh ấy vui chơi qua đường cũng không sao, nhưng mà anh ấy lại để cánh báo chí chụp được, còn viết loạn khắp cả lên.
Dì nói xem mặt mũi của cháu phải để đâu bây giờ."
Lâm Thái Trinh khẽ nhăn mặt nhìn chồng, Dương Trác từ lúc bước vào nhà cho đến bây giờ vẫn chưa từng lên tiếng, cho đến khi ông nghe được hai từ ca kỹ kia, thì đã không thể im lặng nỗi nữa.
"Cháu nói ai là ca kỹ?"
Trong lời nói mang theo một cỗ khí thế khiến người ta bị dọa cho mất mật, Thanh Trà và Lâm Thái Trinh cũng bị lời này của ông làm cho giật mình.
"Cháu…cháu…ý cháu là cái cô ca sĩ hát ở phòng trà đó."
Thanh Trà cho rằng bản thân dùng từ không sạch sẽ cho nên mới khiến ông nổi giận.
Nhưng Lâm Thái Trinh làm vợ chồng với ông gần 30 năm, thì lại nhận ra sự khác biệt trong cảm xúc và lời nói của ông, cho dù vậy bà cũng không định lên tiếng vì bà biết hiện giờ không phải là lúc thích hợp.
"Một người có ăn học như cháu, sao có thể dùng mấy từ bẩn thỉu đó để nói về người khác."
"Cháu xin lỗi, là do cháu quá xúc động lên lỡ lời."
Thanh Trà bị doạ cho sợ, khiến cô ta cũng thôi giả vờ khóc lóc nữa.
Dương Trác nhìn đồng hồ cũng không muốn giữ cô ta lại lâu, chỉ nói một câu ngắn gọn.
"Cái gọi là hôn ước đó chẳng qua chỉ là lời nói vui đùa của bậc trưởng bối.
Bây giờ là thời đại tự do, yêu đương cũng phải tự do.
Ta chỉ là chú nó không phải cha nó, nó yêu người nào muốn lấy người nào thì ta sẽ mang sính lễ đến nhà người đó hỏi cưới.
Cho dù có là một người bán bán hàng rong cũng không thành vấn đề."
Nói xong ông đứng lên trở về phòng, Thanh Trà không ngờ ông lại nói ra những lời như vậy, cô ta vừa tức vừa không cam lòng đứng bật dậy nói vọng theo.
"Chú, chú thật sự muốn để anh ấy rước loại đàn bà đó vào nhà sao.
Chú còn muốn nhận hỗ trợ từ ngân hàng Đông Dương nữa hay không?"
Dương Trác đi lên đến đầu cầu thang thì bị lời này của Thanh Trà làm cho dừng lại, ông xoay người nhìn cô gái trẻ trước mặt.
Chỉ là một đứa con gái lại dám ở trước mặt ông nói những lời này.
"Cô đang đe doạ ta."
"Cháu không có ý đó, chỉ là…chỉ là nếu cháu kết hôn với anh ấy thì đôi bên đều có lợi không phải sao."
Lâm Thái Trinh trong lòng thầm khẽ thở dài, cô bé này đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
Không nghĩ xem bản thân mình đang nói chuyện với ai, có lẽ bà quá yêu thích cô ta khiến cô ta quên rằng, cô ta đang ở trong nhà của tổng tư lệnh quân đội người đứng đầu quốc gia Nam Thành Dương Trác.
Kẻ dám nói chuyện với ông ấy bằng cái giọng đó, hiện mộ đều đã xanh cỏ.
"Xem như ta nể tình cha cô hôm nay sẽ xem như chưa nghe thấy lời này.
Về sau đừng bao giờ để ta nghe thấy cô dùng những lời lẽ đó nói về Tư Lan.
Bằng không đừng nói là một cái ngân hàng, mà ngay cả nhà họ Lê ta cũng có thể khiến nó biến mất khỏi đất nước này."
Thanh Trà giống như bị sét đánh đứng im một chỗ không nhất nổi chân.
Lâm Thái Trinh cũng không biết nói gì, chỉ có thể an ủi vài câu.
"Đàn ông không có người này sẽ có người khác, đừng