Nói xong anh cũng bỏ giày leo lên giường kéo cô ôm vào lòng.
Dương Trác bị hành động táo bạo này của anh nói không nên lời, bọn trẻ bây giờ sống thoáng vậy sao.
Thấy ông nhìn mình, Phạm Tuấn cũng đành phải lên tiếng giải thích.
"Mỗi lần cô ấy như vậy đều cần bổ sung dương khí, cháu cũng không hiểu nhưng cô ấy nói dương khí trên người cháu sẽ giúp cô ấy phục hồi nhanh hơn."
Nếu lời này nói ra từ miệng người khác, Dương Trác chắc chắn sẽ cho rằng đó là kẻ lừa bịp.
Nhưng đặt ở vị trí là cô và cháu trai mình, ông lại tin tưởng một cách tuyệt đối.
"Được có gì cần thì cho người gọi chú."
"Vâng ạ."
Bên dưới vẫn còn đang có khách, nên ông phải xuống tiếp đón cho phải lễ.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, cô bắt đầu phát sốt.
Trong cơ mê mang cô nhìn thấy một ngôi nhà ngập tràn hoa cỏ, người phụ nữ ngồi dưới tán cây ngọc lan đang dệt vải, bên trong là tiếng cười đùa của con trẻ.
Sau đó cô lại nhìn thấy vẫn là người phụ nữ ấy, bà đưa cho cô một xấp vải màu vàng vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.
Mỗi đường kim mũi chỉ đều vạn phần tinh tế, bên trên thêu những đoá ngọc lan trắng muốt.
"Tuyết Lan đây là mẹ tự dệt cho con, nó được làm bằng tơ sen thượng hạng, đợi lúc con kết hôn mẹ sẽ dùng nó may áo cưới cho con, thích không?"
"Thích ạ, mẹ là nhất."
Cô vui vẻ ôm người phụ nữ kia làm nũng, cảnh vật trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó từng đằng xa bốc lên ngọn lửa.
Nó như một con hổ nuốt chửng mọi thứ, cô đau đớn gào thét trong vô vọng, cô muốn chạy vào bên trong nhưng có ai đó đã cản cô lại, cô vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Tuyết Lan giật mình tỉnh giấc, toàn thân đầy mồ hôi, trên mặt còn mang theo nước mắt.
Không cô không phải nằm mơ, đó là một phần ký ức của Tư Lan.
Sở dĩ cô ấy kích động như vậy, vì bộ đầm mà Lâm Thái Trinh mặc trên người, được may từ xấp vải mà mẹ cô ấy tự mình dệt tặng cô ấy.
Cả nhà Tư Lan đều bị chết thảm trong vụ hoả hoạn, vậy vì sao Lâm Thái Trinh lại có được xấp vải đó.
Còn nữa vì sao Ba Toàn cũng có mặt trong vụ cháy đó, cô đưa mắt nhìn xung quanh muốn tìm kiếm Tư Lan, lại phát hiện cô đang trong phòng ở nhà anh, hẳn là anh đã đưa cô về đây.
Cô bước chân xuống giường đang định đi xuống nhà, thì Phạm Tuấn đang mang nước ấm lên.
Thấy cô đã tỉnh anh vội để thau nước sang một bên đỡ lấy cô.
"Đừng đi lung tung em nghỉ chút đi người vẫn còn sốt."
Cô để mặc cho anh đỡ mình nằm lại xuống giường, hiện tại cô không lo được nhiều như thế.
Cô không biết Tư Lan đã đi đâu trong tình trạng đó, hay vẫn còn ở lại nhà của Dương Trác.
Suy đi nghĩ lại cô vẫn hỏi anh vài điều.
"Tuấn vợ của tổng tư lệnh là dì ruột của anh sao?"
Phạm Tuấn không biết cô vì sao hỏi chuyện này, nhưng sau khi bắt tay bà ấy cô liền ngất đi, anh nghĩ có lẽ đã xảy ra chuyện gì hoặc cô đã thấy gì đó.
Nếu Tuyết Lan mà biết được suy nghĩ của anh lúc này, hẳn cô sẽ tự đánh mình mất thôi.
Một lời nói dối kéo theo cả một hệ lụy lâu dài.
"Ừm bà ấy là chị em với mẹ anh."
Tuyết Lan nghe vậy thì có chút phân vân, liệu cô có nên nói cho anh biết là cô nghi ngờ Lâm Thái Trinh không.
Nhưng nếu chỉ vì một xấp vải cùng một giấc mơ mà nghi ngờ bà ấy, thì có thiếu logic quá hay không.
Tạm thời không nên nói vậy, cô cần xâu chuỗi lại mọi chuyện đã.
"Sao vậy có phải em nhìn thấy gì không, sao lại ngất khi bắt tay dì ấy?"
"Không có gì em không thấy gì hết, trước đó là do bị trúng gió thôi."
Cô chỉ có thể tìm đại lý do lấp liếm cho qua, thứ nhất cô không thể nói với anh chuyện cô nhìn thấy tương lai hay quá khứ của người khác là nói dối được.
Thứ hai cô còn chưa biết Lâm Thái Trinh có thật sự có vấn đề hay không.
Phạm Tuấn thấy cô không định nói anh cũng không ép, vì nếu thật sự có chuyện xảy ra anh tin là cô sẽ nói với mình.
Bên này ngay khi buổi tiệc kết thúc, Lâm Thái Trinh cũng thay ra bộ váy đang mặc trên người.
Bà ta vuốt ve từng đường kim mũi chỉ của mỗi hoa văn trên đó.
Đến phần ống tay áo bà ta lật lên, một chữ Lan vừa to vừa đẹp được thiêu nổi lên trong.
Hôm nay sở dĩ bà ta mặc nó là muốn xem thử phản ứng của Tư Lan, chỉ là phản ứng đó ngoài dự kiến của bà ta.
Tư Lan ở bên cạnh nhìn chăm chăm vào cái váy, cô thật sự muốn tiến lên giật nó về.
Cô không biết một xấp vải vốn phải bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn, vì sao lại xuất hiện ở đây còn biến thành đầm của phu nhân tổng thống.
Là ai đã tặng nó cho bà ta, hay bà ta đã lấy được nó từ chỗ nào.
Ngày đó trước khi rời đi cô đã nhờ Ba Toàn tìm kiếm sau trận cháy, bởi vì cô là người đã chết trong trận hỏa hoạn không thể lộ mặt được.
Nhưng Ba Toàn chỉ mang về cho cô một miếng vải nhỏ bị cháy xém, cho nên cô nghĩ nó thật sự đã bị đốt thành tro rồi.
Ba Toàn, Tư Lan đột nhiên cảm thấy bản thân như sắp chạm vào điều gì đó.
Tư Lan quyết định