"Không thể đánh trực diện, xét về nguồn lực, chúng ta chỉ có khoảng 1.750 máy bay quân sự các loại, vũ khí, đạn dược hiện tại chỉ có thể cầm cự trong vòng hai tháng.
Nếu chiến sự nổ ra.
Dương Lục Khiết có sự hỗ trợ của các nước bên ngoài, chỉ riêng về vũ khí đạn dược đã có thể gấp nhiều lần chúng ta.
Sở dĩ cho đến bây giờ ông ta vẫn không đánh úp, càn quét một trận nhanh gọn.
Bởi vì trong mắt người dân Bắc Thành ông ta là một đấng cứu thế.
Mà đấng cứu thế sao có thể chủ động tàn sát đồng bào mình, bọn họ gây chiến là muốn ép chúng ta phải xuất trận.
Một khi Nam Thành chủ động tấn công, Dương Lục Khiết sẽ có cớ để quét sạch nơi này."
Tất cả mọi người có mặt trong phòng điều bị những lời cô nói làm cho ngây người, vì sao chỉ là một bà chủ phòng trà mà nói việc quân còn rõ ràng rành mạch hơn bọn họ, còn cả quân lực của bọn họ với tình hình của Bắc Thành, sao cô có thể nắm rõ như vậy.
Chỉ có Dương Trác và Phạm Tuấn đều không bất ngờ.
Anh biết cô có thể nắm rõ tình hình hẳn đã đọc qua lịch sử, mà Dương Trác lại cho rằng cô là dùng năng lực đặc biệt của mình để nhìn ra.
"Vậy cháu nói xem chúng ta phải làm thế nào?"
Dương Trác lại lên tiếng hỏi cô, Tuyết Lan suy nghĩ hồi lâu, cô thật sự vẫn chưa tìm được cách.
"Hiện tại cháu vẫn chưa nghĩ ra cách, nhưng mà nếu không thể trốn khỏi một cuộc chiến vậy phải lấp đầy ngân sách trước.
Chú kêu gọi vận động trong toàn dân đi, chúng ta cần để mọi người biết một trận chiến là không thể tránh khỏi.
Ai có của góp của, ai không có của thì góp công.
Giặc đến nhà thì đàn bà cũng phải đánh, chứ không phải chỉ là chuyện của các binh sĩ trên chiến trường.
Đào hầm trú bom, chuẩn bị lương thực trường kỳ kháng chiến.
Mọi thứ bắt đầu từ bây giờ."
Trường kỳ kháng chiến, đúng bọn họ chẳng biết trận chiến này khi nào mới kết thúc, vậy cho nên chỉ có thể trường kỳ mà chiến đấu.
Đợi tất cả những người khác đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người, lúc này cô mới nhìn Dương Trác.
Cô đã phân vân rất lâu, cuối cùng vẫn là nên cho ông biết.
"Chú, nếu cháu cho chú biết kết cục của cuộc chiến này, chú có tự tin bản thân có thể thay đổi nó không?"
Chỉ một câu của cô làm hai người đàn ông trong phòng trầm lặng, dù cô không nói rõ nhưng bọn họ cũng biết cái gọi là kết cục đó là gì.
Dương Trác nhìn cô ánh mắt ông đầy kiên định.
"Cho dù chỉ là một hy vọng nhỏ chú cũng muốn thử cãi lại số trời."
Số trời, Tuyết Lan thầm thở dài trong lòng, nào có số trời, chỉ là số phận của bọn họ được đặc dưới ngòi bút, mà kẻ tại ra nó lại tự cho mình là thượng đế kiểm soát mọi đều mà thôi.
"Được vậy cháu nói cho chú biết, trong trận chiến này chú không hề có bất kỳ cơ hội phản công nào.
Bởi vài tháng nữa tổng tư lệnh của quân đội Nam Thành, sẽ trở thanh một kẻ có vấn đề về tinh thần.
Không những luôn bị ám ảnh bởi quyền lực, đâu đâu cũng thấy kẻ muốn cướp đi địa vị của mình còn nhốt cháu trai mình vào Sa Hoàng.
Khi quân Bắc Thành tấn công vào, sẽ vơ toàn bộ vàng bỏ trốn, trên đường vượt biển bị Dương Lục Khiết bắt được, mang về Bắc Thành khắp nơi thị chúng.
Sau đó bị bắn chết treo ở bến Vị Thủy bảy ngày bảy đêm, người bị vứt xuống sông, đầu vứt lên núi cho dã thú ăn.
Còn riêng anh ấy, sẽ bỏ mạng trong trận chiến cuối cùng ở vành đai Lệ Bản."
Cô không biết liệu khi cô nói ra những chuyện này có thể thay đổi được gì hay không, nhưng ít nhất Dương Trác có thể tránh được một cái chết thê thảm giống như trong nguyên tác.
Bởi vì kết cục như thế, cho nên cô mới cảm thấy Dương Lục Khiết có vấn đề.
Chẳng ai lại ban cho người khác cái chết như vậy nếu không phải là hận ý ngút trời, nói là nhân danh công lý đánh chết cô cũng không tin.
Mỗi câu mỗi chữ mà cô nói ra khiến Dương Trác và Phạm Tuấn toàn thân lạnh toát.
Lạnh không phải vì bọn họ thua trong trận chiến này, mà lạnh vì kết cục của ông.
Một người đang bình thường như ông vì sao chỉ vài tháng liền sẽ trở thành kẻ có vấn đề về tâm lý, ôm vàng bỏ trốn.
Đó là chuyện mà ông có thể thề cả đời này ông cũng sẽ không làm ra việc như thế.
Ông nhớ đến lời cô nói hôn đó ở nhà mình, đó là lời nhắc nhở dành cho ông, Lâm Thái Trinh hai tay ông dưới bàn siết thật chặt, từng khớp xương như muốn vỡ vụn.
Khi trời rạng sáng bọn họ mệt mỏi ai về nhà nấy.
Trên đường về cả hai điều lặng im không nói lời nào, cho đến khi vào đến nhà Tuyết Lan khẽ níu lấy ống tay áo anh, giọng rất nhỏ thì thầm.
"Em sẽ không để anh chết đâu, dù có phải xông vào mưa bom lửa đạn em cũng sẽ cứu anh."
Nghe được lời này của cô, anh nhẹ kéo cô vào lòng.
Anh biết cô không nói suông, bởi vì cô đã hai lần bất chấp tất cả cứu mạng anh như thế.
Cho đến hôm nay, cô cũng bất chấp tất cả mà nói cho bọn họ biết kết cục của chính mình.
Cái anh lo sợ bây giờ không phải là bản thân sẽ chết ra sao, là một người lính ngã xuống trên chiến trường thì có là gì.
Anh chỉ lo cho cô, cái mà cô nói tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời phạt.
Cô không phải là một con người hoàn thiện, cô chỉ là một linh hồn tùy thời liền có thể biến mất, anh rất sợ, sợ một ngày cô sẽ không từ mà biệt vĩnh viễn biến mất trong thế giới của anh.
"Có thể hứa với anh một điều không?"
"Điều gì?"
"Hứa với anh, bất kể xảy ra chuyện