"Bình tĩnh, bây giờ cô có đi cũng không thể chạm vào một cọng tóc của anh ta.
Theo tôi về nhà, về rồi cùng nhau bàn, nếu còn đứng đây người khác sẽ nghĩ tôi bị điên đó."
Ai lại đứng giữa đường nói chuyện một mình, thời này cũng đâu có điện thoại di động, người khác ông xem cô là bà điên mới lạ.
Lời này của cô làm Tư Lan thức tỉnh, cô nói đúng bây giờ cô ấy chỉ là một linh hồn không thể làm gì anh ta được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta đang cười nói vui vẻ bên cạnh Thanh Trà.
"Lê Trọng Thúc, dù có phải xuống 18 tầng địa ngục tôi cũng sẽ lôi anh theo cùng."
Tư Lan nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt thành quyền, oán khí lớn đến mức làm biển quảng cáo của vũ trường gần đó phát nổ.
Tuyết Lan cũng bị doạ cho điếng người, mấy người đi đường cũ sợ đến xanh mặt, còn tưởng lại bị quân Bắc Thành bỏ bom.
"Này cô định hù chết mọi người hả, bây giờ ai cũng sợ nhất là mấy thứ đột nhiên phát nổ đó.
Còn không về nữa tôi mặc xác cô luôn."
Tuyết Lan lầm bầm chửi Tư Lan sau đó đi thẳng một mạch đến chỗ xe đang đợi ở đằng xa.
Lúc nảy vì ngồi trên xe bất tiện không thể nói chuyện, nên cô mới nói tài xế muốn đi dạo một chút bảo anh ta ở đây đợi mình.
Sau khi trở về hai người hợp sức điều tra, họ biết được Lê Trọng Thúc vậy mà lại là anh họ của Thanh Trà.
Sau vụ việc năm đó, hắn cũng được đưa ra nước ngoài du học vừa mới về nước.
Bảo sao bao nhiêu năm qua, Tư Lan lật từng viên gạch khắp các ngõ ngách Nam Thành cũng không thấy hắn.
Trong phòng khách yên tĩnh, Tư Lan ngôi im nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
"Cô giúp tôi đi, chỉ cần cô giúp tôi giết hắn ta vậy thì tôi rời khỏi đây vĩnh viễn, không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa."
Tư Lan biết trước kia khi cô chết vẫn còn vất vưởng nán lại nhân gian, có thể là vì cô luôn cho rằng bản thân còn sứ mệnh chưa hoàn thành.
Nhưng từ lúc cô buông bỏ những thứ kia, cô vẫn chưa thể rời đi cho đến hôm nay nhìn thấy Lê Trọng Thúc.
Cô mới nhận ra, cô không thể đi bởi vì tận sâu trong lòng cô còn tâm nguyện chưa làm được, đó là giết chết kẻ đã giết hại gia đình cô.
Tuyết Lan suy nghĩ hồi lâu, cô có hay không nhận lời Tư Lan.
Giết người cô làm được sao, còn nếu không thì Tư Lan sẽ không bao giờ rời đi được.
"Giết người tôi không làm được, nhưng mà cô có thể đợi lúc chúng ta hoán đổi rồi tự mình làm."
"Cảm ơn cô, Tuyết Lan."
Những ngày sau đó Tư Lan lên kế hoạch giết Lê Trọng Thúc, cô tìm cách để anh ta đến vũ trường Maxims.
Đêm đến dưới ánh đèn cùng âm nhạc sôi động, Tư Lan cải trang thành một trong số các vũ công của vũ trường, đeo lên chiếc mặt nạ che đi nửa gương mặt.
Thân hình quyến rũ cùng vũ điệu mê người của cô, khiến Lê Trọng Thúc không thể rời mắt.
Đúng như mục đích cô thành công thu hút được sự chú ý của anh ta.
Trong lúc biểu diễn Tư Lan dần lại gần anh ta, lúc anh ta không chú ý rút súng bất ngờ bắn về phía Lưu Trọng Thúc.
Nhưng tiếc là phát súng bị trượt, chỉ làm hắn bị thương ở tay mà không chết.
Tiếng súng đánh động bảo an của vũ trường, cùng một toán quân nhân có mặt ở đó.
Đang trong thời buổi nhạy cảm, lệnh của Phủ Đầu Rồng đâu đâu cũng có người của quân đội tuần tra, đảm bảo an toàn cho người dân.
Nhất là những nơi đông người và hoạt động vào ban đêm, bọn họ cho rằng là quân Bắc Thành cho nên lập tức truy bắt.
Trong lúc bị truy đuổi không hiểu sao Tư Lan và Tuyết Lan lại đột nhiên bị hoán đổi.
"Này cô chơi gì kỳ vậy, sao lại đổi vào lúc này, sẽ chết cả đôi đó."
Nhìn thấy tình hình trước mắt Tuyết Lan khóc ròng, trong lòng thầm nghĩ lần này cô xong đời rồi.
Trời ơi là trời sao không để đổi vào lúc khác, mà lại đổi vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này cơ chứ.
Phải làm sao đây, đã lâu cô không có vận động, còn lại là cảnh trượt đuổi như thế này khiến cô càng ngày càng kiệt sức.
"Xin lỗi cô tôi không cố ý, cũng không biết bị sao nữa."
Tư Lan cứ bay trước mặt cô làm cô càng nổi khùng.
"Mẹ nó chứ, vì sao cô bay mà tôi phải chạy như chó thế này.
Tư Lan lần này mà bị bắt thì cô không xong với tôi đâu."
Tuyết Lan vừa cúi người cởi đôi giày cao gót vứt đi, vừa vừa cắm đầu chạy, vừa không nhịn được mà chửi đổng với Tư Lan.
Sao cái số của cô đụng chỗ nào cũng nhọ vậy chứ, nhìn đám người phía sao ai cũng lăm le súng trên tay mà cô rén trong lòng.
Không lẽ lại ăn đạn nữa sao, không lẽ số kiếp của cô không thể tránh khỏi việc thăng thiên vì lãnh đạn à.
Cũng may cho Tuyết Lan, vì trước đó đã có lệnh của Dương Trác, nếu phát hiện ra người của quân Bắc Thành phải bắt sống, bằng không nảy giờ cô đã lãnh đủ một rổ rồi.
Chứ không chưa cần đợi cô than thân trách phận, đã bị cho đăng xuất khỏi trái đất lần 2 rồi.
"Để tôi thử cản họ, cô chạy trước đi."
Tư Lan thử cố gắn điều khiển một vài thứ để chặn đường đám lính phía sau, nhưng không được.
Rõ ràng hôm bữa cô còn làm nổ cả bảng hiệu của người ta cơ mà, hay chỉ là trùng hợp bản hiệu bị chập điện thôi nhỉ.
Vậy giờ phải làm sao đây, chẳng lẽ để Tuyết Lan bị liên lụy vì cô sao, Tư Lan có chút hối hận bản thân quá sốc nổi.
"Làm sao đây hình như không có tác dụng."
"Trời ơi là trời cô đùa tôi sao, hôm bữa chẳng phải còn ngầu lòi lắm mà."
Thiệt chứ còn thua cả cô lúc