Hơn nữa khí chất Giản Minh cũng như ngoại hình anh vậy, đối nhân xử thế lễ phép với mọi người, các phương diện người đàn ông này đều là xuất chúng, mấy ông con trai trong bộ phận cô sôi nổi tỏ vẻ, nếu như là Giản Minh, bọn họ sẽ nguyện ý cúi người.
Giản Minh đi tới, cười tủm tỉm nhéo nhéo mặt Giản Linh.
“Lại đây đưa chút điểm tâm cho đồng nghiệp trong bộ phận của em, sau đó đưa em đi ăn cơm trưa.
Anh ba nói buổi sáng mẹ đã cho em ăn chửi, sợ em không vui, anh ấy chi tiền còn anh tiếp khách, giữa trưa dắt em đi ăn gì đó ngon ngon.
Còn có thể đưa các đồng nghiệp của em đi cùng.”
Ánh mắt mọi người đều sáng lấp lánh.
Giản Linh đã biết, vì sao tất cả mọi người lại chờ cô trước cửa rồi, tóm lại chính là vì bữa cơm này của anh tư.
Từ trước đến nay Giản Linh không biết giận với anh tư, bởi vì anh ấy là thần tượng mà.
Cô gật đầu: “Vậy được ạ.”
Vì thế đoàn người ra khỏi công quán, nếu không phải Đường Hạ cản lại, Husky cũng hóng chuyện mà đi theo rồi.
Là cậu vàng mà tên Husky.
Giản Minh mở chiếc Cayenne màu đen, một chiếc xe đương nhiên là không chứa được nhiều người như thế, vì thế Giản Linh ném chìa khoá cho Lục Phi với đôi mắt lấp lánh.
Lục Phi hoan hô một tiếng rồi đi mở cửa xe của đội trưởng Gian, kéo mấy người từ Cayenne qua xe này.
Đi vào trung tâm thành phố, đến lầu chín của nhà hàng.
Trên đường đi, Giản Linh kỳ thật muốn tám đôi ba câu với anh tư, nhưng ngại có mấy đồng nghiệp ở trong xe, nên cũng không mở miệng.
Lúc xuống xe, mới nói với Giản Minh: “Anh tư, em hâm